Phan Trí Nguyên rót cho Nam Thành một ly nước trái cây, đau lòng ngồi ở một bên nhìn hắn, Nam Thành uống một ngụm nước, hắn xoay đầu nhìn cậu rồi bật cười hệt như kẻ bị truất quyền thừa kế và bị đuổi đi không phải là mình vậy.
“Sao thế? Hối hận rồi sao?” Hắn xoa tóc cậu.
“Anh bị đuổi thật rồi ạ?” Trí Nguyên nhỏ giọng muốn xác nhận lại lần nữa.
“Ừ, trước mắt cho anh ở tạm nhà em để giảm một số chi phí phụ bên nhà anh nhé?”
Trí Nguyên gật đầu.
“Bây giờ trong thẻ riêng của anh vẫn còn kha khá tiền, cổ phần của công ty tạm thời không động vào được, vẫn nên bán một vài chiếc xe, trong thời gian này em nuôi anh được không?”
Trí Nguyên chắc nịch gật đầu.
Nam Thành cong mắt cười.
“Em sẽ cố gắng nhận thêm nhiều lịch trình để có tiền nuôi anh, anh không cần phải cưa tiền nhà với em đâu. Anh muốn ăn cái gì, thích mua thêm cái gì thì cứ việc nói với em, đừng ngại.”
“Cục cưng, anh đùa thôi.”
Trương Nam Thành cảm thấy mình tiêu tùng rồi, chỉ định gạt cục cưng một chút không ngờ rằng cậu muốn nuôi hắn thật. Riêng việc trả phí thuê bãi đỗ xe của hắn có lẽ đã phải khiến cho cục cưng nhỏ này vất vả mất.
Thấy Trí Nguyên ngơ ngác nhìn hắn, Nam Thành giải thích, “Anh sẽ đi tìm việc làm, tất nhiên anh vẫn sẽ làm tốt công việc nhà và chăm sóc em.”
Hắn muốn tìm việc làm, thiếu gia nhà Zeal Group thừa hưởng gia sản khổng lồ cùng với cơ nghiệp vững mạnh bây giờ lại phải vất vả đi tìm việc và ở nhờ nhà cậu. Trí Nguyên thật sự rất đau lòng, cậu mím chặt môi, cố gắng không để cho mình quá xúc động.
Nam Thành cũng hiểu Trí Nguyên quan trọng việc hắn được thừa kế như thế nào, có lẽ tạm thời cậu sẽ vẫn chưa quen được với việc hắn lâm vào hoàn cảnh thế này. Hắn biết Trí Nguyên không cần tiền của hắn, cậu chỉ luôn lo lắng từng chút từng chút, không muốn hắn vất vả chỉ vì yêu hắn thôi.
Để không khí không chìm vào khó xử, Nam Thành đứng lên xắn tay áo, “Được rồi chúng ta vào việc ngay chứ? Máy hút bụi em để ở đâu nào?”
Trí Nguyên ngẩng đầu, “Anh không cần làm như vậy đâu, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.”
“Đã ở nhờ nhà của cục cưng thì phải có một chút trách nhiệm chứ? Nhà của anh bây giờ có nhiều dịch vụ đi kèm, trước mắt anh sẽ huỷ dịch vụ và tạm không sống ở đó nữa. Anh không có đủ tiền trả thuế phí cho xe nên có lẽ sẽ bán đi chỉ giữ lại hai chiếc. Trong thời gian này anh cũng sẽ đi tìm việc làm để trả tiền nhà với em, ổn chứ?” Nam Thành vừa nói vừa tìm được máy hút bụt, khởi động nó.
Trí Nguyên xoắn xuýt, “Anh không cần trả tiền nhà, phụ giúp em công việc nhà là được rồi...”
“Em bảo em thích sòng phẳng, vậy thì cưa đôi tiền nhà với anh.”
“...”
Nam Thành yên tâm làm việc nhà nhưng lại thấy Trí Nguyên đi vào bếp lấy nguyên liệu, hắn vội vàng ngăn cản, “Em làm gì thế?”
“Em làm bữa trưa.” Cậu thành thật.
“Không được, để anh làm, em là nóc nhà cứ ngồi yên một chỗ đi.”
Nam Thành đẩy cậu ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, nhét vào tay cậu cuốn kịch bản trên bàn và một túi thức ăn vặt gạo lứt.
“Ngoan ngồi yên ở đấy đi, ra ngoài làm việc nuôi cả hai đã vất vả cho em rồi, cần gì thì cứ gọi anh, anh đi làm việc nhà và nấu cơm. Nhưng đừng ăn nhiều bánh gạo quá đấy, em còn phải ăn cơm.”
Trí Nguyên ngao ngán lắc đầu, “Anh cứ làm như em đang là thai phụ không bằng?”
“Cũng phải... ăn của anh nhiều như thế, hôm qua cái miệng bên dưới của em cũng được đút no đủ, có lẽ bây giờ đang mang thai con của anh không chừng? Cục cưng đi đứng nhẹ nhàng nhé? Ngoại tình mà lại mang thai, cực khổ cho em biết bao nhiêu?”
“Nam Thành!”
Trí Nguyên bị trêu lại cho giận, thẳng thừng ném gối vào mặt hắn.
Trương Nam Thành cười cười đi lau dọn nhà cửa cho cậu, mặc cậu bảo hắn ngồi yên đi, hắn vẫn rất tâm huyết ném quần áo bẩn vào máy giặt rồi nấu cơm. Sau khi cùng nhau dùng bữa trưa, Trí Nguyên đá hắn ra khỏi nhà để hắn đi mua hồ sơ, còn cậu thì phơi quần áo cho kịp nắng.
Một lúc sau cậu ngồi chống cằm nhìn hắn đang đối diện với chỗ hồ sơ vừa mới mua về, hắn nhìn nó, nó nhìn hắn, đối mắt một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn cậu.
“Cục cưng, anh chưa đi xin việc bao giờ.”
Trí Nguyên dở khóc dở cười, cậu cốc nhẹ lên trán của hắn một cái, “Vậy thì bây giờ chúng ta đi từ những bước đầu tiên trước. Anh phải biết anh đang có cái gì, chuyên môn gì, kinh nghiệm gì và những bằng cấp ra sao.”
“Về bề nổi thì anh có bằng thạc sĩ của ngành Quản trị kinh doanh tại đại học New York, có kinh nghiệm làm việc trong bộ phận chiến lược của công ty bán lẻ Deli tại Mỹ và có kinh nghiệm gần 3 tháng quản lý Zeal Group.”
“Vậy bây giờ anh mong muốn làm công việc gì, chức vụ gì và mức lương như thế nào?” Nói tới đây, Trí Nguyên hơi buồn bực, “Thật ra anh mạnh dạn ứng tuyển vào vị trí giám đốc cũng không sao cả.”
“Mệt mỏi lắm, làm nhân viên bình thường thử xem? Nhẹ nhàng đầu óc lại còn có thời gian để đưa em đi chơi nữa?”
Tuy là nói như thế nhưng chuyện giám đốc của Zeal Group đi xin việc tại các công ty chắc chắn sẽ không được, bởi vì họ lo lắng về khả năng xuất sắc của hắn là một, lo lắng chuyện nội bộ công ty bị tiết lộ là hai, lo lắng bí mật kinh doanh bị truyền ra là ba. Vì vậy không cần gửi hồ sơ đi, hắn cũng đã biết chắc chắn sẽ bị trả về.
Trí Nguyên nghe thế thì không vui, “Lẽ nào lại để anh đi làm những việc linh tinh ư? Không được, nhìn anh chạy đôn chạy đáo đi phục vụ người khác em không chịu được...”
Cậu từng đi làm linh tinh nên biết nó vất vả biết bao nhiêu, Nam Thành của cậu là thiếu gia của Zeal Group, đầu óc hơn người sao có thể chịu khổ ở nơi quán xá nhỏ bé chật hẹp để phục vụ người khác và lắng nghe chủ mắng chửi được? Cậu không dám nghĩ tới, bởi vì cậu vô cùng xót xa.
“Anh ơi, hay là anh nói chuyện với người nhà thêm một lần nữa được không?” Trí Nguyên chuyển sang thuyết phục hắn, “Dẫu sao anh cũng không làm sai, họ vì giận quá thôi, có lẽ không nỡ bỏ rơi anh đâu mà.”
Nam Thành không kể cho Trí Nguyên chuyện gia đình hắn đã biết về cậu bởi một trong những điều kiện để thừa kế là phải chia tay với cậu. Thế nên, hắn không nhắc gì về nó, chỉ nói một lần nữa về tình hình cho cậu hiểu.
“Tha thứ cho anh là chấp nhận để cô sống cực khổ, bà nội là mẹ của cô, bà đã quyết rồi nên có lẽ sẽ không thay đổi được. Bởi nếu có thể thay đổi thì đã thay đổi từ lâu rồi.” Nam Thành xoa xoa tóc cậu, “Nhưng em đừng lo, anh là đàn ông sức dài vai rộng, tương lai còn là chồng của em, anh không cố gắng vì chúng ta được sao?”
“Em cứ đau lòng cho chồng của em đấy...”
Nam Thành cười rộ, vui đến không nói nên lời mà cười mãi làm Trí Nguyên hơi hối hận vì đã nói như thế.
Hắn bẹo má cậu, tiếp lời.
“Từ lâu anh đã chẳng mặn mà với việc thừa kế, anh làm tất cả vì ý nguyện của ông nội anh, sự kỳ vọng của mọi người dành cho anh, như là ba, mẹ, bà, chú bác trong công ty và các cổ đông, đặc biệt là cả em nữa. Thế nhưng khi anh không thể vận hành nó theo hướng tốt, khi anh không đủ bản lĩnh và quyền lực để bị chi phối từ những thế lực tiêu cực, anh sẽ đi trái với mong muốn bản thân và ý nguyện của ông mình, nên anh chọn từ bỏ.”
“Em biết rồi... Zeal Group của Nam Thành phải là một Zeal Group tốt nhất trong khả năng. Bây giờ anh không còn ở Zeal Group nữa, em tin chắc là dù đi tới đâu anh cũng sẽ thành công, sẽ vận hành mọi thứ thật tốt như ý anh muốn, em tin tưởng anh, lúc nào cũng như thế.”
Thông báo sẽ có sự thay thế cho vị trí giám đốc được đồn thổi rất nhiều trong nội bộ, tuy không có thông báo chính thức nhưng việc giám đốc và trợ lý không đến trụ sở, công việc được chuyển giao cho chủ tịch và các phó giám đốc khác đã khiến cho mọi người càng thêm chắc nịch về tin đồn.
Đa số mọi người đều bất bình vì biết rõ nguyên nhân giám đốc bị thay thế là gì, quả nhiên là bà chủ tịch vẫn còn rất có uy lực dù không trực tiếp điều hành công ty. Nhưng mọi người đều đồng ý với nhau sẽ phản đối việc thay thế Nam Thành, bởi vì cho tới hiện tại hắn là vị giám đốc trẻ có tài và có đức nhất.
Thư ký của Nam Thành nghĩ rằng hắn sẽ bị thay thế nên khóc nấc lên, trợ lý Đào không giỏi an ủi, chỉ vụng về đưa khăn giấy ra, cất tiếng, “Ít ra cô vẫn còn được ngồi ở đây, còn tôi, sau khi giải quyết những công việc sếp giao thì không rõ có còn được thuê nữa hay không.”
“Sao cơ? Sao sếp Thành không thuê anh nữa?” Thư ký của Nam Thành ngừng lau mặt.
“Sếp thất nghiệp rồi... có lẽ tôi cũng sắp thất nghiệp.”
Nghe tới đây, thư ký càng ấm ức oà khóc, “Giám đốc tốt bụng của tôi! Thật là không công bằng mà!”
Tiểu thư Trương Khánh Châu bị buộc rời khỏi ghế tổng giám đốc Zeal School, sau đó tất cả tài sản có được đều bị tịch thu để đền bù lại số tiền tha.m nhũng, tiền tha.m nhũng trong thẻ và két sắt cũng đã được nộp lại nhưng bà ta vẫn còn phải gánh một khoản nợ rất lớn.
Bà ta buộc phải trả, bởi nếu không làm thì phòng pháp lý của Zeal Group sẽ nhờ đến toà án can thiệp.
Đột ngột gia đình lại không có tiền nữa, Trần Anh Huy không chấp nhận được, cậu ta gom hết tiền mặt còn lại trong nhà để đi du lịch nhằm bình ổn một thời gian, nhưng thậm chí đến việc mắng chửi Nam Thành cũng không còn dám dù chỉ một câu.
Tiểu thư Trương căm giận Nam Thành, tuy vậy, nghĩ tới chuyện hắn cũng đã bị đuổi và mất quyền thừa kế bà cảm thấy nguôi ngoai đi bớt phần nào trong lòng. Trạng chết thì chúa cũng phải băng hà, bà đi vào đường cùng, nó chẳng khác nào con chuột ướt.
Nghĩ như thế, bà thu dọn quần áo để trở về nhà sống dựa vào mẹ một thời gian, bà biết cho dù có thế nào thì anh của bà vẫn sẽ chu cấp tiền cho bà. Từ xưa đến nay luôn như thế, cho dù có biết những sai phạm của bà, biết bà không có năng lực anh vẫn sẽ yên lặng cho qua và cố gắng thu xếp.
Trương Nam Thành nếu học đức tính này từ ba mình và đừng lộng hành như thế thì cuộc đời của nó đã sớm yên ổn rồi.
Hôm nay Nam Thành và Cát Anh đi nộp hồ sơ thuận tình ly hôn và ở lại làm một số thủ tục đơn giản, vài ngày sau sẽ mở một phiên hoà giải, bây giờ Nam Thành xuống ghế rồi nên Cát Anh sẽ là người cố gắng sắp xếp để cuộc hôn nhân này kết thúc nhanh nhất.
Cả hai người quyết định ly hôn xong mới thông báo với gia đình.
Tuy nhiên với tình hình của Zeal hiện tại thì có lẽ sẽ phải kéo dài thêm thời gian, nhưng để cho người lớn không kịp trở tay, Cát Anh quyết định đăng ký kết hôn ngay với người yêu của mình sau khi ly hôn, lễ kết hôn dự tính sẽ được tổ chức vào cuối năm nay.
“Hôm nay trời đẹp quá.” Cát Anh ngẩng đầu, “Trước cơn bão thật sự trời luôn đẹp như thế.”
“Trời cũng không đẹp lắm, bởi vì tôi đang gần tâm bão.” Nam Thành cùng Cát Anh rời khỏi Toà án. “Nhưng cảm giác cũng không tệ, tôi có thời gian cho Nguyên Nguyên hơn, đầu óc cũng không còn căng thẳng nữa.”
“Anh định ăn bám cục cưng của anh thật đấy à?”
“Không hề, tôi đang đi xin việc, nhưng làm ở công ty thì không được, còn làm việc tay chân thì em ấy xót, bảo tôi cứ ở nhà, em ấy nuôi là được. Ai chà, thật là khó nghĩ.”
“Anh có nhiều áp lực quá đấy nhỉ?” Cát Anh xem thường.
Ban đầu cả hai dự định sẽ gặp gia đình một lần để thông báo về chuyện ly hôn, thế nhưng sau khi nghĩ thì chắc chắn câu trả lời nhận lại sẽ là không và việc ly hôn sẽ không còn thuận lợi. Dù sao cũng ly hôn, cả hai quyết định tiến hành xong cả mới gặp gia đình để thông báo, lúc đó cũng là chuyện đã rồi.
Hai người cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng gia đình sẽ rất sốc, tuy vậy, cả hai nhà không xác nhập công ty, chỉ hợp tác làm ăn và chưa có con cháu, Cát Anh và Nam Thành chia tay trong hoà bình êm đẹp chắc chắn sẽ không để lại hậu quả gì lớn.
“Để mừng chúng ta sắp trở thành người độc thân trên giấy tờ, cùng đi uống vài ly không?” Cát Anh gợi ý.
“Không được rồi, tôi có cục cưng đang đợi ở nhà, em ấy đang giúp tôi viết lại hồ sơ xin việc nên bây giờ tôi phải về. Cô không cần tôi đưa về nhà có phải không?”
“Phải, tôi tự đi xe tới đây.”
“Vậy tôi đi trước, về cẩn thận.”
“Anh cũng vậy.”
Nam Thành đi đến bên cạnh chiếc xe của mình, chợt hắn dừng bước chân lại.
Hắn có chuyên môn và kinh nghiệm về lĩnh vực gì sao?
Hắn nghĩ là hắn nhớ ra rồi!