Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Nơi tận cùng phương Bắc, giữa lòng Moscow đông đúc, đêm buông xuống một nhánh Tạ viên như một tấm lụa đen vắt ngang trời. Bầu không trung nặng trĩu, tầng mây dày đặc như tơ dệt, nuốt trọn cả ánh trăng non còn chưa kịp tỏa sáng. Thứ ánh bạc yếu ớt còn sót lại rơi vãi trên mái ngói cong cong của dinh thự, phản chiếu sắc lạnh tựa lưỡi dao lướt qua mặt hồ mùa xuân.

 

Trong đại sảnh cổ uy nghi, đèn tường hắt thứ ánh sáng vàng nhạt lên những cột khảm vàng, gợi cảm giác vừa xa hoa vừa u tịch. Hương trầm từ lư đồng bạc phả lên từng lớp khói mờ, quyện cùng mùi gỗ đàn lâu năm, thoang thoảng thêm vị rượu thượng hạng chưa kịp cạn. Tất cả hòa lẫn, tạo nên thứ không khí nồng đượm đến mức khiến người ta lầm tưởng đang lạc giữa cơn say, chẳng rõ đâu là thật, đâu là ảo.

 

Khuôn viên giữa đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tro tàn rơi xuống nền đá lạnh. Trong thứ tĩnh mịch ấy, dường như chỉ có hương trầm là còn sống, cuộn mình lên, len lỏi qua từng khe sáng, mang theo mùi quyền lực và bí ẩn.

 

Giữa gian chính, Tạ Lăng Hạo - một trong ngũ đại trưởng lão ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, ánh mắt sâu như giếng cổ, giọng nói chậm rãi:

 

"Tạ Cố Thương, một kẻ mang dòng máu thứ thất, nay quyền hành lại vượt cả các lão đầu ta rồi. Các vị trưởng bối, thử nghĩ xem, đây là phúc hay là họa cho Tạ gia?"

 

Lời vừa dứt, tiếng tách trà khẽ chạm vang lên "keng" một tiếng giòn, tiếp đó là giọng nói sắc như dao:

 

"Nếu là họa, thì phải sớm nhổ tận gốc."

 

Người lên tiếng là Tạ Trấn, ông là đại điện của nhánh Nhị phòng, vốn đã nhiều năm oán hận Tạ Cố Thương chiếm lĩnh toàn bộ cổ phần đen của các thương vụ quốc tế. Ánh mắt ông tối như vực sâu, ngón tay gõ nhịp lên bàn gỗ, giọng trầm xuống:

 

"Tôi đã có con tốt thí. Vấn đề chỉ là... chọn thời điểm."

 

Một nữ nhân ngồi phía đối diện khẽ nhếch môi, giọng trong vắt như chuông bạc nhưng lạnh lẽo thấu xương Nhược Tâm, trưởng nữ nhà Tam phòng, đôi mắt rũ nhẹ sau làn mi cong:

 

"Thời điểm ư? Chẳng phải sắp tới tên ấy sẽ đến Geneva dự Hội nghị an ninh sao? Một vụ 'tai nạn máy bay' có lẽ là vừa khéo."

 

Cả gian sảnh im bặt trong giây lát, rồi tiếng cười khẽ bật lên, lạnh đến gai người.

 

"Các người tưởng hắn dễ chết thế sao? Nếu hắn thật sự dễ chết đến vậy...thì cái mồ đã xanh rêu từ mấy chén thuốc độc năm xưa rồi."

 

Tạ Lăng Hạo nhắm mắt, gật đầu chậm rãi:

 

"Không thể dùng các cách thông thường đối phó với Tạ Cố Thương. Hắn tinh như hồ ly, động vào sẽ phản ngược. Chỉ cần khiến hắn rơi khỏi niềm tin của Tổng thống Nga, đồng thời khiến thị trường kinh tế ngầm của Trung Đông mất kiểm soát, để cả thế giới nghĩ rằng Tạ Trì anh minh của đại đế Nga thất tín, thế là đủ."

 

Một bóng người mặc trường sam xám từ từ bước ra từ phía sau bình phong, giọng trầm khàn, lộ rõ sự từng trải:

 

"Tôi đã sắp xếp rồi. Chuyến hàng dầu sắp tới của hắn ở Iran sẽ bị hoán đổi lô chứng từ. Khi mọi việc bị lộ, toàn bộ nguồn vốn quốc tế đổ vào Tạ thị sẽ bị phong tỏa. Một đòn thôi... là hắn mất chỗ đứng."

Ánh lửa trong đèn đồng run rẩy, hắt bóng những kẻ đang ngồi thành hình méo mó trên tường, như một đàn quỷ tụ hội.

 

Ở một góc xa, Tạ Diệc - anh người của lão thái phu nhân khẽ cúi đầu, giọng thì thầm:

 

"Lão thái phu nhân nói... đến lúc đó, truyền thông sẽ tung tin rằng hắn hợp tác cùng các tên chính trị gia trong bộ máy của Nga để thâu tóm quyền lực. Khi Tổng thống Nga điều tra, chính phủ Nga sẽ phải tuyên bố đình chỉ toàn bộ hoạt động. Mất tín nhiệm, mất danh vị, mất căn cứ chính trị, hắn chẳng còn gì để quay về."

 

Một cơn gió lạnh thổi qua khung cửa, thổi tắt ngọn nến cuối cùng. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng rượu rót, tiếng ai đó bật cười khe khẽ:

 

"Tạ Cố Thương... sẽ chẳng còn chỗ đứng trong Tạ gia."

 

***

 

Gió đêm Haiti khô rát, lùa qua từng kẽ bạt bạc màu, mang theo mùi thuốc súng và khói dầu nồng nặc.

 

Tề Du vừa vén tấm bạt để bước ra ngoài thì bất chợt khựng lại, bả vai khẽ rùng mình, ánh mắt hơi tối đi, thoáng lướt qua như gợn nước vỡ giữa hồ băng.

 

Tại sao cô lại có linh cảm không tốt thế này?

 

"Em sao vậy, bé Du?" Lam Tịch Dao đứng phía sau khẽ hỏi, giọng dịu dàng mà không giấu nổi sự lo lắng.

 

Tề Du khẽ lắc đầu, môi cong lên thành nụ cười nhạt tựa sương khói.

 

"Không có gì đâu, chắc là em ăn chưa no thôi. Cơ địa biểu tình chăng?"

 

Lời nói hững hờ, nhẹ tênh như gió thoảng, nhưng khiến Kitsune - người đang ngồi vắt chân trên thùng gỗ và suýt sặc cà phê.

 

Ăn chưa no ư? Nực cười thật. Từ lúc hắn biết cô, cô có không no bao giờ đâu, chẳng qua là kén như mèo quý tộc mà thôi.

 

Chuyến đi này, đồ ăn dự trữ đầy ắp những món tinh tế mà lão đại đã cẩn thận chuẩn bị, từng hộp đều theo khẩu vị riêng của Tề Du, chỉ để phòng trường hợp ở chốn loạn lạc như Haiti này, cô không thể ăn uống tử tế.

 

Thế mà giờ lại than "ăn chưa no"? Kitsune suýt bật cười.

 

Với người khác, đó là đặc ân. Với cô, lại hóa ra là "chưa hợp miệng".

 

Lam Cảnh Thần và Vân Chi đồng loạt bật cười. Tịch Dao cũng khẽ che môi, cười đến mức đôi mắt cong cong như trăng non.

 

Bởi họ biết, với một người luôn giữ vẻ trầm tĩnh, băng lãnh như Tề Du, thì biểu cảm kèm câu "ăn chưa no" kia hiển nhiên là thứ đáng yêu hiếm thấy.

 

Trong không khí căng thẳng và khô khốc của doanh trại, nụ cười ấy như một đốm lửa ấm, vừa mơ hồ vừa khiến người khác chẳng nỡ rời mắt.

 

Nhưng niềm ấm áp đó không kéo dài.

 

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trên nền cát, Tề Thiên Vũ xuất hiện. Bộ găng tay da đen bóng bao lấy bàn tay rắn chắc, từng bước đi của anh bình thản đến mức khó đoán. Thế nhưng chỉ cần nhìn kỹ, ai cũng có thể nhận ra sự u ám ẩn trong đáy mắt người đàn ông ấy.

 

Tịch Dao nhíu mày, bước lên trước, giọng khẽ mà chắc.

 

"Có chuyện gì sao?"

 

Tề Thiên Vũ dừng lại trước mặt cô, hơi thở lẫn mùi khói súng và vị thuốc nồng. Anh không đáp ngay, chỉ đưa tay ôm cô vào lòng, động tác tự nhiên đến mức không xem những người xung quanh là thực thể sống.

 

"Không có gì." Giọng anh trầm, mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự. "Em ở đây với Tiểu Du. Giúp anh trông con bé. Anh sẽ đón em... ở Mỹ."

 

Nói rồi, anh cúi xuống, khẽ hôn lên trán Tịch Dao, một cái hôn nhẹ mà mang đầy tính chiếm hữu, đủ khiến tim người ta thắt lại.

 

Không cần nói thêm, cô hiểu. Anh đi là để dọn dẹp nốt phần công việc của bản thân, mà công việc đó, có lẽ chẳng ai trong đây muốn chứng kiến.

 

"Em sẽ trông chừng bé Du, anh yên tâm." Tịch Dao nhìn anh, cô mỉm cười cổ vũ.

 

Trước khi quay đi, ánh mắt của Tề Thiên Vũ và Tề Du giao nhau.

 

Không cần lời, họ đã hiểu hết. Sự liên kết giữa hai anh em họ, từ bao năm nay vốn chẳng cần qua miệng mới truyền được tâm ý.

 

Tề Du khẽ hất cằm, giọng đều đều mà dứt khoát.

 

"Em sẽ lo mọi chuyện ở đây. Anh hai cứ đi đi."

 

Câu xưng hô ấy khiến Kitsune sững người.

 

Khoan, anh hai sao?

 

Cái tên Tề Thiên Vũ vốn là biểu tượng của quyền lực và máu lạnh trong giới hắc đạo.

 

Nếu hắn là thái tử Tề gia, thì... cái người khó ưa đang đứng kia, người mà hắn từng cà khịa, từng thử khiêu khích.

 

Chính là em gái ruột của Thái tử Tề Thiên Vũ?

 

Là bông hồng thép của Tề gia mà người ta hay nhắc đến?

 

Là Tề Du?

 

Kitsune chợt bật cười, một nụ cười mang đầy ý vị tự giễu. Hắn nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Tề Du dưới ánh trăng lờ mờ - dáng đứng thẳng tắp, đôi vai mảnh mai nhưng toát lên khí thế lạnh lùng, tuyệt đối của người sinh ra để được tôn thờ, không phải để bị đánh giá.

 

Thì ra...

 

Cái kiêu ngạo của cô không phải là thói quen vô cớ.

 

Cái ngông cuồng của cô không phải giả vờ gồng mình.

 

Tất cả đều là bản năng của kẻ mang dòng máu đế vương Tề gia.

 

Là những kẻ đứng đầu kim tự tháp quyền lực.

 

Kitsune khẽ thở ra, ánh nhìn thoáng chua chát.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!