Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Theo quy định, quốc yến kéo dài một tiếng mười lăm phút.
 
Hiện tại đã là tám giờ năm phút. Bữa tiệc đang đi dần đến hồi kết.
 
Ánh đèn sảnh lớn lùi dần vào sắc vàng mờ ám của tường gỗ, âm thanh giao hưởng vút cao rồi dứt ngang như một vở bi kịch khép màn. Các quan chức lục tục rời đi, chỉ còn tàn dư những ly rượu sóng sánh đỏ sẫm, những ánh mắt tàn nhẫn chưa kịp cất lại trong túi áo lễ phục.
 
Tề Du đi về phía dãy hành lang dẫn vào khu vực vệ sinh nữ.
 
Ánh đèn vàng dịu soi nghiêng lên má cô, nhưng chưa kịp nhắn Lý Tây Hoa đến đón – một cơn choáng đột ngột đánh úp.
 
Đầu óc quay cuồng.
 
Cô khựng lại, chống tay vào tường, mắt khẽ nhắm lại.
 
Mẹ kiếp…!
 
Cơn nóng dâng lên từ dưới bụng, từng đợt sóng lửa âm ỉ lan ra bốn chi, luồn tận sống lưng. Gáy cô rịn mồ hôi lạnh, mà da thịt lại như bị hơ qua ngọn lửa, ngứa ngáy, tê dại, từng dây thần kinh như bị ai đó kéo căng rồi buộc gút lại.
 
Chết tiệt, là xuân dược.
 
Trong phút giây ngắn ngủi giữa bóng tối và ánh sáng mờ của đèn cổ điển trong nhà vệ sinh, lý trí Tề Du gào lên: Có vấn đề! Ly nước cam.
 
Cô vốn là người thận trọng nhưng không ngờ vẫn sẩy chân.
 
Tưởng rằng ly nước chỉ là ngẫu nhiên được lấy trực tiếp từ khay phục vụ của nhân viên, cô mới miễn cưỡng đưa lên môi. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa toàn bộ số ly trên khay khi ấy, ly nào cũng đã bị hạ dược.
 
Ánh mắt Tề Du tối sầm. 
 
Trong khoảnh khắc chao đảo ấy, tay cô run rẩy mò vào túi quần – phía sau ốp điện thoại có gắn một chiếc hộp nhựa nhỏ xíu, là thuốc Lý Tây Hoa chuẩn bị từ lâu. Gã dặn đi dặn lại rằng nếu thật sự không thể tránh né, phải uống viên màu bạc, ngậm ngay dưới lưỡi.
 
Viên thuốc nhỏ được đưa lên miệng, Tề Du ngậm chặt. Vị mát lạnh lan tỏa, tạm thời làm dịu đi cơn hỏa thiêu như phát sốt. Nhưng ngay sau đó cô lập tức nhận ra cơ thể vẫn đang yếu đi.
 
Cô vốn hấp thu thuốc nhanh, cơ thể quá nhạy cảm với chất hóa học – điều này từng là ưu điểm khi điều trị sức khoẻ của lúc nhỏ, nhưng giờ trở thành lưỡi dao phản chủ. Viên thuốc chỉ kiềm lại cảm giác nóng rẫy. Không chống được độc lực của dược vật đang khuếch tán khắp huyết quản. Bàn tay cô lạnh ngắt, nhưng mạch đập thì nhanh đến hỗn loạn.
 
Chân mềm nhũn. Đầu gối run rẩy như có người rút xương sống ra khỏi cơ thể.
 
Tề Du cố gắng vịn vào tường hành lang, lê bước ra khỏi nhà vệ sinh.
 
Phải rời khỏi đây… chỉ cần rời khỏi nơi này… là có thể thoát.
 
Mỗi bước chân đi như bước qua sa mạc rực lửa, Tề Du loạng choạng đi dọc hành lang vắng, vai cọ sát vào tường gỗ gụ bóng loáng, đầu mồ hôi lạnh toát. Bóng đèn tường cách quãng hắt xuống một dải sáng ấm dịu, nhưng với cô lúc này chỉ là chuỗi ảo ảnh chập chờn.
 
Một giọng nói xa lạ vang lên sau lưng cô. Giọng nam, trầm, nhưng lạ tai và lạnh tanh.
 
“Thư ký Tề?”
 
Tim cô thắt lại.
 
Giọng nói đó không quen, nhưng lối xưng hô và âm điệu không che giấu được ý tứ rình rập.
 
Là người của Tổng thống hoặc Phó Tổng thống – không sai được.
 
Cô không quay đầu, chỉ nghiến răng cố lê bước nhanh hơn, máu như gõ búa trong tai.
 
“Thư ký Tề… cô đâu rồi?”
 
Chết tiệt. Chúng đang đi theo.
 
Cô bấu lấy vách tường, vội vàng bước nhanh, đôi chân run rẩy như sắp khuỵu xuống. Trong lòng thầm lẩm nhẩm:
 
“Phải tìm nơi tránh được… Chỉ cần tránh một lúc, chỉ cần…”
 
Tề Du cắn răng, từng bước lê về phía giao lộ hành lang – tìm lối rẽ, tìm một khe hở để ẩn thân, chỉ cần thoát ra khỏi phạm vi nguy hiểm, cô còn có thể kích hoạt định vị khẩn cấp.
 
Cô rẽ gấp một góc, thì một bàn tay mạnh mẽ như kềm sắt đột ngột kéo mạnh cô vào hốc tường tối ở cuối hành lang.
 
“A —!” Cô chưa kịp hét.
 
Thân thể bị ép sát vào vách tường lạnh như băng. Hơi thở ai đó phả lên thái dương cô, trầm trầm, như tiếng dội từ địa ngục vang vọng trong tim.
 
Mùi rừng thông hòa quyện cùng mùi sương sớm sạch sẽ, trong đó có ẩn hiện mùi hương rượu vang nồng đậm, quyến rũ, lạnh lùng.
 
Một giọng nói trầm thấp, như từng chữ được mài dũa bằng lưỡi dao, vang lên ngay bên tai cô:
 
“Em nghĩ mình có thể thoát ra khỏi tầm mắt tôi ở Nhà Trắng sao?”
 
Câu nói trầm thấp như sấm giáng trong đầu cô – vừa bá đạo, vừa khiến lòng cô run lên từng nhịp.
 
Tề Du mở to mắt.
 
Là hắn.
 
Tạ Cố Thương.
 
Trong bóng tối, ánh mắt hắn như mãnh lang ẩn phục sau cánh rừng đêm. Một tay hắn giữ lấy eo cô, tay còn lại chống lên tường bên tai, tạo thành khoảng không chật chội không kẽ hở để cô trốn chạy.
 
“Buông…” Cô cắn răng, nhưng giọng khản đi – không còn sức lực.
 
Hắn nhìn thoáng qua gò má đỏ ửng, ánh mắt có chút đổi sắc. Trầm xuống, sát khí quấn quanh.
 
“Em uống trúng xuân dược rồi?”
 
Tề Du không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
 
Tạ Cố Thương cúi đầu, bàn tay đặt lên mạch cổ cô. Mạch đập hỗn loạn, lòng bàn tay cô đã lạnh toát, nhưng thân nhiệt lại cao đến dị thường.
 
“Ly nước từ Bevis?” Hắn hỏi khẽ, giọng nguy hiểm như thể chỉ chờ một cái gật đầu để lôi đầu ai đó lên xử.
 
Tề Du im lặng, không gật không lắc.
 
Hắn khẽ cười, nhưng là nụ cười không mang chút ấm áp nào.
 
“Sao? Em muốn tự mình thoát ra? Hửm? Trong tình trạng này?” Hắn nói, giọng lẫn một tia mỉa mai u ám.
 
“Tạ Cố Thương…”
 
Giọng cô run rẩy, đôi môi mất sắc.
 
“Đừng nói nữa.” Hắn cắt ngang, rút từ túi áo trong ra một ống thủy tinh nhỏ. “Nuốt cái này.”
 
Tề Du không kịp suy nghĩ, hắn đã nâng cằm cô lên, dốc viên thuốc vào miệng cô như kẻ nắm giữ mọi quyền điều khiển.
 
“Nhai đi.” Giọng hắn sắc như mệnh lệnh.
 
Cô nghe lời, không phải vì tin tưởng tuyệt đối, mà vì… cơ thể cô đang như một ngọn đèn trước gió – quá yếu để phản kháng.
 
Thuốc vào, hàn khí xuyên cổ họng, mang theo cơn lạnh lẽo tràn xuống dạ dày, hòa tan làn sóng nhiệt dữ dội đang muốn thiêu rụi thân thể cô.
 
Tạ Cố Thương nhìn cô hồi lâu, mắt ánh lên thứ gì đó phức tạp.
 
Một nửa là phẫn nộ. 
 
Một nửa là khiếp đảm.
 
“Em định làm gì nếu tôi không kịp đến? Tôi không nhanh mắt phát hiện ra em biến mất – em nghĩ ai sẽ đón em? Đám cáo già kia sao? Hay Thanh Thiên Hạo cùng hôn thê của hắn? Hay… cái tên anh Gia của em?”

Anh Gia? Ý hắn là Gia Castellano? Hắn biết Gia Castellano?

 

Tề Du ngẩng đầu, ánh mắt cô không còn tỉnh táo nữa. Ánh mắt mơ màng, mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén như thể một con cọp nhỏ bị thương vẫn sẵn sàng cắn trả.
 
“Ít nhất… cũng không phải là… anh…”
 
Cô không muốn hắn thấy bộ dạng thảm bại này của mình.
 
Trước mặt cô, Tạ Cố Thương siết chặt nắm tay đang vịn trên tường. Giọng nói sắc lạnh vẫn chưa tắt trong tai cô:
 
“Em thà để người khác cứu, cũng không muốn để tôi cứu?”
 
Tề Du cau mày, biểu cảm hiện rõ vẻ tức giận.
 
Tên xấu xa này nghĩ cái gì vậy? Hắn đang bực bội chuyện gì chứ?
 
Cô chỉ vừa thốt được hai chữ mơ hồ: “Không phải…” thì tiếng bước chân vọng lại từ hành lang phía ngoài.
 
“Thư ký Tề... cô ở đó chứ?”
 
Tiếng gọi mang vẻ dò xét lẫn hàm ý chiếm hữu, từng chữ như mũi tên xuyên qua lớp bóng tối. Tề Du khẽ rùng mình, hai tay nắm chặt lấy cổ áo Tạ Cố Thương, cơ thể đang vùng vẫy trong cơn mê loạn thì bị hắn giữ chặt như thép rèn.
 
Hắn nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh dán vào đoạn hành lang phía sau. Trong bóng đêm lập lòe ánh đèn tường, hắn có thể nhìn thấy bóng một người đàn ông vận đồ đen đang tiến lại – chính là kẻ vừa gọi cô.
 
Tạ Cố Thương trầm mặt.
 
Hắn không cho phép ai nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô.
 
Không cho phép kẻ nào khác đến gần cô dù chỉ một bước.
 
Bất kỳ ai cũng không được.
 
Bất kỳ ai cũng không xứng.
 
Gót giày da dẫm lên sàn gỗ tạo nên tiếng "cộc cộc" rõ mồn một như gõ vào nhịp tim cô. Mỗi bước càng lúc càng gần. Cô cứng đờ người, chưa kịp lùi thì cánh tay như thép siết mạnh lấy eo cô từ phía sau.
 
Bàn tay kia của hắn giữ sau đầu cô, ép nhẹ vào lồng ngực hắn.
 
Tạ Cố Thương động tác dứt khoát, nhưng lại như thể đang cẩn thận với một món cổ vật sắp nứt vỡ. Một tay hắn đặt sau gáy cô, tay còn lại ghì chặt eo, kéo toàn bộ thân thể cô ngả sát về phía mình, ép cô xoay lưng ra ngoài, che kín hoàn toàn trong lòng hắn.
 
Hơi thở của cô chạm vào cổ hắn, nóng rẫy.
 
Sát khí trong mắt hắn lóe lên rồi lập tức rút lại – thay bằng vẻ trầm ổn giả tạo thường thấy trên bàn nghị sự.
 
Tạ Cố Thương cúi đầu, sống mũi gần như lướt qua gò má đỏ ửng của cô, khoảng cách ấy chỉ còn một hơi thở là chạm môi.
 
“Đừng nhúc nhích.” Tạ Cố Thương hạ giọng nói khẽ, giọng trầm như tiếng chuông đồng vang trong ngực cô. “Muốn sống sót thì để tôi che.”
 
Tề Du khẽ run, cả thân thể dán sát vào người hắn – bởi vì lúc này, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
 
Ngay lúc bóng người phía ngoài vừa rẽ đến đầu hành lang tối, hắn hơi nghiêng đầu, nghiêng đến mức chỉ còn một làn hơi phả nhẹ lên khóe môi cô. Bàn tay giữ sau đầu cô nhẹ nhàng dịch xuống gáy, ngón tay vừa chạm vào vành tai đã khiến toàn thân Tề Du rùng mình một cái.
 
Từ góc nhìn của người ngoài, cậu ta chính là một người đàn ông cao lớn, lịch lãm, đang ép một thân thể mềm mại vào tường, cúi đầu hôn say mê.
 
Một màn ân ái ngắn ngủi trong đêm quốc yến.
 
Cô gái trong vòng tay người đàn ông cao lớn kìa thì đầu vùi vào ngực hắn, cả thân hình gần như bị giấu trọn trong chiếc áo khoác sẫm màu.
 
Còn người đàn ông – đôi mắt hổ phách sáng quắc, ánh lên sát khí, như dã thú bị quấy rầy. Tạ Cố Thương chậm rãi dời mắt, liếc thẳng.
 
Chỉ một ánh nhìn.
 
Người kia khựng lại.
 
Thở dốc. Cứng đờ.
 
Một giây.
 
Hai giây.
 
Sát khí lạnh lẽo quét ngang không khí, người kia như bị rút cạn khí lực, cúi đầu. Vị trợ lý trẻ ngay lập tức lùi bước. Đôi môi cậu lắp bắp vài tiếng, sau đó quay đầu rời đi mà không dám liếc lại thêm lần nào nữa.
 
Cậu biết. 
 
Người kia không phải người hắn có thể chạm vào.
 
Cửa hành lang khép lại với tiếng “cạch” khô khốc.
 
Không gian lặng đến mức chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của hai người.
 
Hắn ôm chặt cô trong lòng, bước chân vững chãi, mang theo khí thế không thể cản nổi. Mỗi bước đều nặng như giẫm lên máu tươi, nhưng lại chắc chắn như đang giẫm lên đế vương đạo.
 
Tề Du nghe được tiếng tim hắn. Trầm, nặng, từng nhịp từng nhịp đập sát tim cô, như đang níu cô lại giữa bờ vực mê man.
 
Cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, ngã hẳn vào lòng hắn, khẽ rên:
 
“Tạ Cố Thương… tôi… tôi muốn rời khỏi đây…”
 
Giọng cô như sợi chỉ đứt đoạn.
 
Tạ Cố Thương cúi đầu nhìn xuống – gò má cô ửng đỏ vì thuốc, nhưng không còn chút sức lực nào để duy trì ánh mắt gượng gạo trước kia. Một Tề Du mạnh mẽ, băng lãnh, sắc bén trong chính trường – giờ phút này đã trở thành một đoá hồng bị tẩm độc, mềm rũ trong vòng tay hắn.
 
Hắn chưa từng…
 
Chưa từng có giây phút nào, cô yếu ớt đến vậy.
 
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là kẻ sắp làm tổn thương em vậy.” Giọng nói hắn khẽ hơn ban đầu, gần như lộ ra vết rạn đầu tiên từ lớp vỏ lạnh giá:
 
Tề Du ngước lên, ánh mắt ẩm ướt, giọng nói mỏng như tơ:
 
“Anh sẽ làm tổn thương tôi không?”
 
Hắn cười khẽ, nhưng cười như gằn:
 
“Chưa từng nghĩ đến.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!