Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

Ở sân trước biệt thự chính của Tề gia lung linh trong sắc đèn vàng dịu nhẹ. Mùi hương cỏ non hòa cùng chút lạnh của mùa đông, nhưng lại không thể nào lấn át được hơi ấm và tiếng cười vui vẻ đang vang vọng khắp nơi. 
 
Tề Du ôm lấy mấy ống pháo hoa nhỏ xinh, nụ cười ngọt ngào như hoa vừa hé nở. Cô kéo tay áo Tề Mặc, giọng nói có phần lấy lòng: 
 
"Ba, con muốn tự tay đốt pháo hoa, được không?" 
 
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm cũng lập tức hưởng ứng, ánh mắt bà thoáng qua một tia vui vẻ hiếm có: 
 
"Đúng vậy, lâu rồi chúng ta không tự đốt pháo hoa. Tề Mặc, anh để con bé chơi một chút đi." 
 
Nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của hai mẹ con, Tề Mặc dù bình thường luôn lãnh đạm nghiêm nghị cũng không khỏi mềm lòng, ông nhẹ giọng phân phó: 
 
"Chuẩn bị một chút pháo hoa tự đốt đi." 
 
Thuộc hạ lập tức nghe lệnh, rất nhanh mang ra đủ loại pháo nhỏ xinh, sắp xếp cẩn thận một góc sân rộng. Tề Du nhanh chân chạy ra, ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng lấp lánh tựa ánh sao nhỏ, đầy hứng khởi và chờ mong. 
 
Mộc Ly Tâm đứng cạnh Tề Mặc, bà nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay chồng, tựa đầu lên vai ông. Gương mặt xinh đẹp vẫn như thiếu nữ ngày nào, giọng bà dịu dàng: 
 
"Lâu rồi mới thấy con bé vui vẻ như vậy." 
 
Tề Mặc khẽ cười, giọng trầm thấp nhưng đầy cưng chiều: 
 
"Đứa nhỏ này dù lớn thế nào thì cũng vẫn cứ là một đứa trẻ thôi." 
 
Tề Thiên Vũ đứng ngay bên cạnh, hai tay thong thả bỏ vào túi áo khoác dài màu đen, khí chất lạnh lùng cao quý, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy ôn nhu, chưa từng rời khỏi bóng dáng cô em gái nhỏ đang loay hoay phía xa. Rồi lại như nhớ ra điều gì, anh rút điện thoại từ túi áo khoác dài màu đen. Nhập nhanh vài dòng tin nhắn, sau đó thì cất lại vào túi. 
 
Tề Du cẩn thận châm ngòi, tia lửa nhỏ bắt đầu lóe lên trong màn đêm tối mịt. Trong khoảnh khắc, cô vừa cười vừa hớt hải chạy thật nhanh về phía mọi người. Tà áo khoác tung bay theo bước chân cô, tựa như cánh bướm nhỏ tinh nghịch trong đêm đông lạnh lẽo. 
 
"Ba, mẹ, anh hai, bác và các chú mau nhìn kìa!" 
 
Vừa dứt lời, cô liền quay người lại. 
 
Ngay lập tức, pháo hoa sáng rực bung nở trên nền trời đêm sâu thẳm. Từng chùm pháo nối tiếp nhau, bung ra như những đóa hoa ngũ sắc tuyệt mỹ, điểm tô cho bầu trời một vẻ đẹp mê hoặc lòng người. 
 
Tề Du ngửa đầu nhìn bầu trời, đôi mắt phản chiếu những sắc màu lung linh, nụ cười ngây thơ trong trẻo mà thuần khiết khiến người ta không nỡ rời mắt. 
 
Nhìn cảnh này, trong lòng Tề Thiên Vũ bỗng dâng lên một cảm xúc không nói rõ được, vừa yên tâm, vừa thương yêu không dứt. Anh quay sang cha mẹ mình, nhìn thấy hai người nắm tay nhau thật chặt, trong mắt đều chứa chan niềm hạnh phúc và mãn nguyện. 
 
Tề Du quay sang nhìn Tề Thiên Vũ, anh trai cô cũng vừa lúc đảo mắt sang, ánh mắt hai người giao nhau. Trong khoảnh khắc, họ như ngầm hiểu được suy nghĩ của đối phương. 
 
Tề Thiên Vũ hơi cong môi cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp: 
 
"Tiểu Du, năm mới bình an." 
 
Tề Du mỉm cười đáp lại, đôi mắt trong suốt long lanh như vì sao giữa bầu trời đêm: 
 
"Anh hai, năm mới an khang." 
 
Khoảnh khắc đó, dường như toàn bộ thế giới ngoài kia đều trở nên vô nghĩa. Họ chỉ biết rằng hiện tại, nơi này, họ đang có được tất cả những gì quý giá nhất trên đời. 
 
Tề gia, dưới bầu trời rực sáng, thật đẹp đẽ, thật an bình. 
 
Cùng lúc này, tại đại bản doanh Lam Bang ở Washington DC, bầu không khí cũng vô cùng náo nhiệt. 
 
Khu vườn biệt thự rộng lớn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Đèn lồng đỏ rực treo khắp các lối đi, tiếng nói cười, tiếng chúc tụng vang vọng khắp nơi. Lam Tư ngồi ở giữa, dáng vẻ anh tuấn ôn hòa, khóe môi nở nụ cười hài lòng, ánh mắt đầy thỏa mãn khi nhìn các con sum vầy vui vẻ bên nhau. 
 
Bên cạnh ông là chủ mẫu Mộc Tùy Tâm, người phụ nữ xinh đẹp cao quý, khí chất thanh tao sắc sảo, lúc này đang mỉm cười dịu dàng nhìn các con. Bà nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại khăn choàng cổ cho Lam Tư, ánh mắt đầy ôn nhu: 
 
"Hôm nay lạnh lắm, anh nhớ giữ ấm một chút." 
 
Lam Tư nắm nhẹ bàn tay bà, cười khẽ: 
 
"Bà Lam chăm sóc anh như thế này, sao anh có thể lạnh được." 
 
Lam Nhiên và Lam Cảnh Thần đều lịch lãm, phong độ, mỗi người một bên ngồi cạnh cha mẹ. Thỉnh thoảng cả nhà lại bật cười thành tiếng, ánh mắt đều không hẹn mà cùng hướng về phía Lam Tịch Dao. 
 
Lam Tịch Dao đứng cạnh bờ hồ nhỏ trong khuôn viên vườn, tay cầm một que pháo hoa nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng từ que pháo phản chiếu lên gương mặt thanh tú, thuần khiết của cô. Những cảm xúc ưu tư trước đó đã sớm tan biến trong khung cảnh ấm áp thân tình này. 
 
"Dao Dao, lại đây nhanh lên! Cùng ba mẹ và các anh nâng ly chúc mừng năm mới nào!" Lam Nhiên lớn giọng gọi, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lấp lánh trêu đùa. 
 
Lam Tịch Dao mỉm cười nhẹ nhàng bước đến, bỗng trong túi áo cô, điện thoại khẽ rung. 
 
“Tịch Dao, năm mới vui vẻ.”  
 
Là từ Tề Thiên Vũ. 
 
Cô mím môi, không nhịn được liền nhắn lại một câu. 
 
“Năm mới an nhiên.”  
 
Lúc này, tại thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Cô không muốn bản thân đắm chìm vào những chuyện đã xảy ra. 
 
Cất nhanh điện thoại vào túi, vẻ mặt cô lúc này vui vẻ hơn hết. Tịch Dao bước đến bàn ăn, dịu dàng nâng ly hướng về mọi người: 
 
"Ba mẹ, hai anh, năm mới an khang, cả nhà chúng ta mãi mãi bình an hạnh phúc." 
 
Lam Tư gật đầu hài lòng, ánh mắt nhìn con gái nhỏ đầy yêu thương. Mộc Tùy Tâm khẽ chạm tay lên má con gái, nhẹ giọng nói: 
 
"Các con chính là tài sản quý giá nhất của mẹ và ba con." 
 
Nâng ly cụng nhẹ vào nhau, cả gia đình đều khẽ cười, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc và an ổn hiếm có. 
 
Từ phía xa, pháo hoa cũng bắt đầu rực sáng, sắc màu lung linh soi rọi khắp khuôn mặt mỗi người, dường như đang chứng kiến và chúc phúc cho những khoảnh khắc quý giá này. 
 
Năm mới, khởi đầu mới, câu chuyện mới. 
 
Hai nơi khác nhau, hai gia đình khác biệt, nhưng dưới cùng một bầu trời rực rỡ ánh pháo hoa, họ đều đang tận hưởng niềm hạnh phúc bình dị mà quý giá nhất thế gian. 
 
Đêm giao thừa—vẫn luôn là đêm ấm áp nhất, nơi những trái tim dù lạnh lẽo đến đâu cũng đều được sưởi ấm bởi tình thân. 

 

***

Thành phố Moscow về đêm, tuyết rơi phủ trắng những con phố, ánh đèn rực rỡ từ những tòa cao ốc phản chiếu xuống mặt đường lát đá lạnh buốt. Trong không khí là tiếng chuông ngân vang từ những nhà thờ cổ kính, những giai điệu chúc mừng năm mới ngân nga giữa đất trời, nhưng ở đây, bên trong căn phòng tối mịt nơi tầng cao nhất của một tòa lâu đài mang đậm kiến trúc Đông Âu, mọi thứ lại im lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Tạ Cố Thương ngồi dựa vào ghế bành bọc da đen, trên tay là ly rượu mạnh sóng sánh màu hổ phách tựa như màu mắt của chính hắn

Màn hình điện tử trước mặt nhấp nháy, từng con số chạy liên tục trên hệ thống giao dịch vũ khí toàn cầu. Tài liệu mật trải đầy bàn, những văn kiện về chính biến ở Trung Đông, kế hoạch thao túng thị trường dầu mỏ, những hợp đồng sát lục được đóng dấu đỏ.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo. Chẳng có gì có thể khiến hắn thất bại.

Thế nhưng, hắn vẫn ngồi đó, một mình.

Lạnh.

Cả gian phòng lớn chỉ có duy nhất một ngọn đèn bàn leo lét, ánh sáng vàng nhạt đổ bóng xuống sàn nhà cẩm thạch lạnh buốt. Mùi khói thuốc hòa quyện cùng hương rượu nồng, làm cho không gian vốn đã tĩnh lặng lại càng thêm phần u uất.

Hắn nâng ly rượu, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua lớp thủy tinh phản chiếu.

Đêm nay là giao thừa, đúng không?

Một năm nữa lại trôi qua.

Lại một năm nữa, hắn không ăn tết ở nơi gọi là “nhà”

Thật ra, ba mẹ nuôi rất yêu thương hắn. Nhưng không có nghĩa những người khác trong gia tộc Tạ thị sẽ yêu thương hắn. Hắn đã ý thức được điều này từ lâu, vậy nên ngay khi có thể, hắn đã tách hoàn toàn bản thân khỏi nơi đó. Tạo dựng nên những gì của hắn ngày hôm nay.

Đối với những người khác, hôm nay là ngày đoàn viên, là lúc nâng ly chúc mừng bên gia đình, là khoảnh khắc những lời chúc phúc trao tay. Nhưng đối với hắn, năm mới cũng chỉ là một con số trên lịch trình công việc, chẳng khác gì bất cứ ngày nào khác.

Hắn đã sống đủ lâu để hiểu, trong thế giới của hắn, không có hai chữ "hạnh phúc".

Pháo hoa bùng nổ giữa bầu trời, nhưng trong mắt hắn, chỉ có bóng tối
Ngoài cửa sổ, những màn pháo hoa đầu tiên rực sáng trên bầu trời Moscow, phản chiếu xuống những mái vòm dát vàng của điện Kremlin. Tiếng pháo nổ vang vọng cả một vùng trời, ánh sáng lóa mắt khiến mặt tuyết trên đường cũng phát sáng rực rỡ.

Bên ngoài, có người ôm nhau, có người bật sâm-panh, có những lời chúc tụng vang lên trong không khí:

"С новым годом!"

Nhưng khi hắn nhìn tất cả những điều đó qua tấm kính dày, thứ hắn thấy không phải là niềm vui—mà là sự trống rỗng.

Màn pháo hoa rực rỡ ấy, hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng vậy, vẫn là một mình.

Hắn đã từng nghĩ, một kẻ như hắn, có tư cách gì để có một cái tết bình thường như bao người khác?

"Chúc mừng năm mới? Đó là một câu chuyện hoang đường"

Chiếc đồng hồ cổ trong phòng điểm đúng 12 giờ đêm.

Năm mới đã đến.

Hắn nhấc ly rượu lên, nhìn chất lỏng màu hổ phách, nhấp một ngụm, sau đó cười nhạt.

Một năm mới… lại bắt đầu. Nhưng với hắn, nó chẳng có gì đáng để chúc mừng.

Tạ Cố Thương dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén nhưng lại phảng phất tia mờ mịt hiếm thấy.

"Chúc mừng năm mới sao?"

Hắn thì thầm với chính mình, giọng nói khẽ khàng nhưng lại chứa đầy châm biếm.

"Trên đời này, có bao nhiêu người thật sự có được thứ gọi là năm mới?"

Hắn đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên tay—một thói quen vô thức của hắn mỗi khi suy nghĩ.

Suy cho cùng, thế giới này chỉ có hai loại người: kẻ chiến thắng và kẻ bại trận.

Còn hạnh phúc, vốn dĩ không tồn tại trong từ điển của hắn.

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!