Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)

#. Throwback Extra. Kỳ tài giữa biển danh môn (3)
Ngày thứ hai, kể từ ngày Tề Du đi học trở lại.
New York một buổi sáng cuối xuân, bầu trời u ám, từng đợt gió nhẹ lướt qua mang theo hơi lạnh đặc trưng. Sân trường Horace Mann vẫn giữ nguyên vẻ tráng lệ của một trong những ngôi trường danh giá bậc nhất, nơi hội tụ tinh hoa giới thượng lưu.
Những chiếc xe đắt tiền lần lượt dừng lại trước cổng, học sinh với phong thái quý tộc bước xuống, tiếng cười nói khách sáo xen lẫn ánh mắt dò xét đầy tính toán. Dù đã quen thuộc với khung cảnh này, hôm nay, không khí có phần khác thường.
Khi Tề Mạn Linh vừa đặt chân vào khu vực tủ đồ cá nhân, một bóng dáng nhỏ nhắn lao thẳng vào cô như một cơn gió.
"Mạn Linh!!!"
Giọng nói run rẩy, mang theo chút tủi thân lẫn hoảng loạn.
Dư Hiểu Khuê.
Ngay lập tức, Thanh Dạ, Tuệ Nghiên và Toàn Bích cũng xuất hiện, sắc mặt họ đều nghiêm trọng, hoàn toàn không giống như thường ngày.
Tề Du khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc sảo quét qua bốn người trước mặt.
"Làm sao?"
Không ai trả lời ngay lập tức, Hiểu Khuê cắn môi, đôi mắt hoe đỏ, giọng cô như mắc nghẹn.
"Đồ của tớ..."
"Cái gì?"

"Bùa hộ mệnh... của tớ mất rồi."
Khoảnh khắc ấy, không gian dường như đông cứng lại.
Không ai lên tiếng.
Không phải vì không muốn nói, mà là không ai dám phá vỡ sự tĩnh lặng bao trùm quanh Tề Mạn Linh lúc này.
Bùa hộ mệnh.
Là thánh vật của dòng tộc Bà La Môn, một bảo vật gia truyền không thể thay thế.
Không chỉ có giá trị vật chất mà nó còn mang ý nghĩa tâm linh, tượng trưng cho vận mệnh và phước lành của Hiểu Khuê.
Mọi người đều biết, nếu không có lý do gì quá nghiêm trọng, cô ấy tuyệt đối không bao giờ tháo nó ra.

Tề Du đưa mắt nhìn Hiểu Khuê, cô cau mày, giọng nói không nhanh không chậm nhưng lại có trọng lượng.
“Cậu để ở đâu?”
“Trong..trong tủ cá nhân, hôm…hôm qua tớ-” Hiểu Khuê cắn môi, cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng cô vẫn run rẩy.. “Tớ..p-phải luyện bơi mà dây chuyền bị tụt dây, vì vội quá nên tớ..tớ-”
Hiểu Khuê cúi đầu, siết chặt nắm tay, hơi thở dồn dập.
Ngay lúc này—
Hai bên má cô đột nhiên được một đôi tay ấm áp giữ lấy.
“Hít thở đều nào, không phải sợ.”
“Có tớ đây.”
Chất giọng vẫn mang rõ nét cao ngạo, lạnh nhạt thường thấy của Tề Mạn Linh nhưng lại khiến Hiểu Khuê như tìm được chỗ dựa vững chắc.
Cơn hoảng loạn của Hiểu Khuê lập tức được kiềm hãm, cô làm theo lời Tề Du, hít sâu—thở ra.
Đến lần thứ ba, hơi thở cô đã ổn định hơn.
"Được rồi."
Tề Du buông tay, ánh mắt cô trở lại sự sắc bén thường thấy.
"Cậu nói lại lần nữa. Lần cuối cùng cậu thấy nó là ở đâu?"
“Vì vội quá nên tớ đã gói lại và bỏ vào túi xách, sau đó tớ quên nên đã cất trong tủ đồ cá nhân mà không mang túi xách về.”
Sáng nay cô đã lục tung hết từ tủ đồ cá nhân đến rà soát quanh khu nhà bơi đều không có. Cô biết mất đồ thì nên đi tìm trước, nhưng cô đã tìm hết cả lên. Trong lúc tâm lý lo lắng ùa đến, cô chỉ nhớ đến Mạn Linh.

Bốn người trong Ngũ Thần Tinh mỗi lần gặp chuyện, người mà họ nghĩ đến đầu tiên là Tề Mạn Linh. Vì cô là người duy nhất trong nhóm chưa từng rơi vào trạng thái hoảng loạn hay cần sự hỗ trợ từ ai. Cũng là người duy nhất có khả năng xử lý những vấn đề khó khăn khi họ cần người giúp đỡ.
Nên trong mắt bốn người họ, Tề Mạn Linh như điểm tựa an toàn.
Cả năm người tản ra, chia nhau tìm kiếm trong từng ngóc ngách của khu trường.
Bắt đầu từ bể bơi trong nhà, nơi Hiểu Khuê chắc chắn đã để bùa hộ mệnh vào túi trước khi cất vào tủ cá nhân.
Tuy nhiên, sau khi lật tung cả khu vực, từ hộc tủ đến những góc khuất trong phòng thay đồ, kết quả vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Thanh Dạ bực bội đá vào tủ đồ trống rỗng, giọng cô mang theo tức giận:
“Không thể nào! Nếu không có ai động vào thì nó phải ở đây chứ!”
Tuệ Nghiên nhíu mày, ánh mắt điềm tĩnh nhưng trầm tư:
“Vậy là đã có kẻ cố ý lấy đi?”
Ánh mắt mọi người đều tối sầm lại.
Tề Du vẫn giữ vẻ bình thản, cô không vội kết luận ngay mà nhìn sang Toàn Bích, người am hiểu nhất về việc tính toán quy luật hoạt động trong trường.
Toàn Bích khoanh tay hiểu ý, giọng nói không lớn nhưng mang theo lý trí:
“Giả sử có ai đó đã lấy nó, vậy hướng đi hợp lý nhất là…?”
Tuệ Nghiên nhanh chóng tiếp lời:
“Phòng thể chất, phòng câu lạc bộ, hoặc…”
“…Khu vực phía Đông.”

Tề Du chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo sức nặng không thể phản bác.
Cả nhóm sững lại.
Bởi vì khu vực phía Đông là nơi xử lý rác thải của toàn trường.
Một dự cảm không lành xộc thẳng vào tâm trí Hiểu Khuê.
Cô không nói thêm một lời, lập tức chạy đi trước, bốn người còn lại cũng theo sát sau đó.
Bãi rác phân loại nằm ở góc khuất của khuôn viên, nơi hiếm có học sinh nào lui tới. Những thùng rác được xếp gọn gàng theo từng khu, mỗi khu vực đều được đánh dấu theo màu.
Mùi hôi nhè nhẹ của rác thải hữu cơ len lỏi trong không khí, nhưng không ai để tâm.
Hiểu Khuê đứng chôn chân trước thùng rác, đôi mắt mở to, cả người như đông cứng lại.
Trên bề mặt của đống giấy vụn, giữa những mảnh giấy nhàu nát và vỏ bọc đồ ăn vương vãi—
Một sợi dây chuyền bằng vàng ròng nằm im lìm, bị vứt vào đó không chút lưu luyến.
“Tìm thấy rồi!!!”
Tiếng kêu của Hiểu Khuê xé toạc bầu không khí căng thẳng.
Cô nhào tới, hai tay run rẩy nhặt lấy bùa hộ mệnh, đôi mắt đỏ hoe, viền mi long lanh những giọt nước.
Cảm xúc như một cơn sóng dữ dội ập đến, đôi vai cô run lên từng đợt.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!