Tác giả: Yến Chi Châu
Vu Nhiên chắn trước mặt hai người, sắc mặt rất tệ, nhưng với khuôn mặt thanh tú của cậu ta thì lại khiến người khác thương xót.
Thoạt đầu, Vu Nhiên cứ mãi mấp máy môi như có điều khó nói, cậu ta giương lên đôi mắt ai oán như chú mèo nhỏ tội nghiệp:"Sao anh lại đi cùng cậu ta?"
Bùi Hạc Chuẩn cau mày vì sự thân thiết lộ rõ trong giọng nói của Vu Nhiên, hắn rất không thích người khác nói chuyện thân mật với mình như vậy.
Nhưng với sự tôn kính Vu Trọng, Bùi Hạc Chuẩn ép xuống cảm giác không thoải mái:"Chúng tôi đang đi gặp Diệp Mai Uyên để tìm manh mối." ngụ ý rằng đây là kết đội hành động không có gì đáng để Vu Nhiên cảm thấy khác thường, và cậu ta cũng chẳng có quyền can thiệp vào chuyện này, hơn nữa họ còn đang rất vội.
Đám Diệp Mai Uyên, hay kể cả manh mối đều sẽ không chờ bọn họ.
Tất nhiên Vu Nhiên không hiểu được hàm ý này, cậu căm tức nhìn Yến Tuệ Tây như kẻ thù không đợi trời chung, người sau nhạy bén cảm thấy được sự ghen tỵ trong mắt Vu Nhiên.
Yến Tuệ Tây chẳng hiểu sao Vu Nhiên lại tức giận, việc cậu kết đội với Bùi Hạc Chuẩn liệu có điều gì đó chọc tức cậu ta?
Vu Nhiên tất nhiên sẽ không trả lời câu hỏi này, ngoại trừ khi lần đầu tiên gặp mặt ở nhà ăn thì cậu ta có vẻ rất để tâm đến hình tượng của mình, đặc biệt là trước mặt Bùi Hạc Chuẩn.
Vu Nhiên dùng sợi dây lý trí dằn xuống sự ghen tỵ mãnh liệt, tự nhủ không sao, Bùi ca không phải là kẻ chỉ thích vẻ bề ngoài, anh ấy thích người ôn nhu tốt bụng, mình vẫn có lợi thế hơn. Nhưng câu nói ấy thần kỳ mà có tác dụng, làm Vu Nhiên nhanh chóng thả lỏng khuôn mặt dữ tợn, nở nụ cười lo lắng.
"Thế sao được, hai người thì chắc chắn không tìm được manh mối gì hữu dụng đâu. Anh theo em đi, Kỳ Long ca ca rất lợi hại, hắn nói sẽ mang mọi người thông quan. Đâu như ai đó, chưa chắc gì sẽ giúp được chúng ta, không chừng còn hại Bùi ca của em gặp nguy hiểm."nói rồi đắc ý dùng nửa con mắt liếc nhìn Yến Tuệ Tây, rồi lại rất nhanh rời đi, làm cho cậu có một dấu hỏi chấm to đùng.
Yến Tuệ Tây nghĩ rằng điều này là người chơi khác nói cho Vu Nhiên, dù sao có một số người rất thù ghét NPC, bao gồm cả Bạch sắc và Hắc sắc.
Chỉ tiếc thay cho Vu Nhiên, dường như cậu ta không hiểu, khen một người khác lợi hại, khi mà gã thậm chí còn không cao hạng hay mạnh mẽ bằng Bùi Hạc Chuẩn, đó là một sự xúc phạm to lớn. Điều đó chẳng khác gì đang hạ thấp năng lực của hắn, nói rằng Bùi Hạc Chuẩn là một người chỉ nhờ theo người khác mà được hạng nhất.
Tuy nhiên, Bùi Hạc Chuẩn-một kẻ lãnh đạm tất nhiên sẽ không màng mấy chuyện thứ hạng hay cách so sánh của người khác, điều hắn đang suy nghĩ đó là dường như Vu Nhiên thật sự đã chọn kết đội với Kỳ Long. Gã ta là một tên lòng dạ rất sâu, Việt Bách Quân từng nói rất nhiều về những việc hắn đã làm, thí đồng đội, cướp đạo cụ, gài bẫy người chơi khác,...
Hơn nữa Kỳ Long rất kiêu ngạo, với sức quan sát nhạy bén, Bùi Hạc Chuẩn có thể dễ dàng nhìn ra điều đó, hơn nữa dường như còn nhìn hắn và Việt Bách Quân không vừa mắt.
Bản thân Bùi Hạc Chuẩn không chấp nhặt với loại người này, hắn không nhàm chán như vậy, hơn nữa cũng chẳng quan tâm Vu Nhiên lập đội với ai.
Nhưng Vu Trọng đã giao cậu ta cho Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân nhờ giúp đỡ, vậy nên....
"Không cần, chúng tôi có thể tự tìm cách thông quan." Bùi Hạc Chuẩn lạnh lùng nói, hắn không hứng thú với việc kết đội lung tung như Việt Bách Quân.
"Nhưng cha em..."
Bùi Hạc Chuẩn ngắt lời:"Cha cậu chỉ nói chúng tôi giúp đỡ, không hề nói phải bảo vệ hay gì đó khác, vậy nên việc cậu quyết định như thế nào là việc của cậu."
"Chúng tôi đang rất vội, làm ơn tránh đường."
Vu Nhiên dường như cũng hiểu được thái độ của Bùi Hạc Chuẩn, cậu ta vẫn cố chấp muốn nói gì đó,nhưng dưới ánh mắt rét lạnh và không kiên nhẫn của hắn vẫn phải tránh qua một bên, đôi mắt ngấn nước.
Yến Tuệ Tây nhìn một màn này, vẫn chưa hiểu lắm quan hệ của họ, chẳng lẽ là anh em? Bởi Vu Nhiên đã gọi Bùi Hạc Chuẩn là anh, nhưng cũng gọi Kỳ Long là anh, vậy nên họ là anh em? Một Siren thiếu hiểu biết về văn hóa con người như Yến Tuệ Tây không thể lý giải nổi.
Nhưng cậu nhìn thấy Vu Nhiên khóc, theo bản năng đưa qua một tờ khăn giấy, nhưng bị cậu ta lườm một cái rồi bỏ đi.
Vu Nhiên nghĩ rằng Yến Tuệ Tây đang chế nhạo cậu ta, dù sao ai lại đi giúp đỡ một người đã gây chuyện với mình.
Nhưng Yến Tuệ Tây-một kẻ vô tư đã gần như quên mất chuyện lần trước, chỉ là theo phép lịch sự được dạy mà đưa khăn cho Vu Nhiên mà thôi. Cậu cũng không để khúc dạo đầu không mấy vui vẻ này trong lòng, không nhanh không chậm mà đi theo Bùi Hạc Chuẩn.
Hai người tới lớp của Diệp Mai Uyên, tuy vẫn còn học sinh nhưng bạn cùng lớp nói cô đã về từ trước cùng với bạn rồi.
Họ đành trắng tay ra về.
Bỗng tới rồi một khúc hành lang, Bùi Hạc Chuẩn dừng lại, hắn quay người đối mặt với Yến Tuệ Tây đang đi đằng sau, ảo não nói:"Xin lỗi."
Yến Tuệ Tây biết hắn đang cho rằng việc Vu Nhiên chặn đường làm họ lỡ mất cơ hội lần này là lỗi của mình. Cậu nhìn nam nhân cao lớn mạnh mẽ đang ỉu xìu cúi đầu hối lỗi trước mặt, Yến Tuệ Tây lặng lẽ đưa tay che khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên của mình, đồng thời dùng lý trí dằn xuống ý định xoa đầu Bùi Hạc Chuẩn.
Cậu vờ như không có chuyện gì:"Không sao. Vậy giờ chúng ta đi tìm nhóm Việt Bách Quân nhé?"
Bùi Hạc Chuẩn gật đầu, quay trở lại hình tượng soái ca lạnh lùng điềm tĩnh. Họ chọn một lối hành lang khác, nơi đây tương đối bí ẩn và vắng vẻ, bởi nó vắt ngang qua phòng chứa đồ cũ đã bị bỏ hoang, nên bình thường đều không có học sinh nào đi qua đây.
Ngay lúc đi ngang qua cửa phòng chứa cũ, hai người nghe thấy tiếng đập cửa và la hét:"Mở ra!! Mở cửa đi Diệp Mai Uyên!! Cô làm cái quái gì vậy?!!!"
Là một giọng nữ, gào lên khàn đặc và tràn đầy tuyệt vọng, kèm theo đó là tiếng nức nở. Cửa của phòng chứa đồ là cửa sắt dạng kéo trượt, vốn không có khóa, nhưng bây giờ nó lại bị chặn lại bằng một thanh gỗ dài và chắc. Nó quá chắc chắn và nhẵn, vị trí cũng trùng hợp kỳ lạ, khả năng cao là thật sự bị ai đó cố tình đặt vào.
Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn ăn ý liếc nhau, người sau nhanh chóng tiến đến nhấc lên thanh gỗ nọ. Chiếc cửa sắt nhanh chóng bị mở phăng, một bóng người thấp bé lao ra như tên bắn.
Là một nữ sinh có mái tóc dài và đen, khuôn mặt nhỏ gầy, xinh xắn đoan trang, nhưng bộ đồng phục giản dị hơn hẳn những cô gái khác lại chứng tỏ nàng là một học sinh gia cảnh bần hàn.
Yến Tuệ Tây nhìn thấy bảng tên trên ngực áo cô nàng, nó thuộc về những người trong ban cán sự, trên đó có ghi tên Ngụy Thoa.
Ngụy Thoa dựa vào bức tường thở hổn hển lau đi nước từ đôi mắt đỏ hoe, lúc sau mới có thời gian nhìn lại hai người đã mở cửa cho nàng. Đầu tiên, Ngụy Thoa có vẻ kinh ngạc, sau đó là xấu hổ chỉnh đốn lại quẫn áo xộc xệch của bản thân, lúc sau mới lí nhí nói cảm ơn.
Yến Tuệ Tây nghe thấy Ngụy Thoa khi nãy hét tên Diệp Mai Uyên, cậu ôn hòa hỏi:"Sao em lại bị nhốt ở đây vậy?" giọng nói dịu dàng như đang an ủi lấy trái tim đầy sợ hãi và kích động của Ngụy Thoa.
Giọng nói và tiếng hát của Siren có thể làm dịu đi cảm xúc của sinh vật khác, đồng thời cũng làm con mồi trở nên mê man.
Nhưng hiện tại việc đó cũng không tệ lắm, ít nhất nó đã làm Ngụy Thoa bình tĩnh lại, nàng như bị mê hoặc, bỏ qua tính cách e thẹn ngại ngùng của bản thân, ngập ngừng nói ra:"Em...Diệp Mai Uyên...nói thầy Lý Sơn..muốn gặp em nên...sau đó cậu ta bỏ đi..."
Qua mấy câu nói, Yến Tuệ Tây đã có thể hiểu được vấn đề, và giác quan cảm ứng của Siren nói rằng Ngụy Thoa không hề nói dối.
Như vậy là sao đây? Ngụy Thoa cũng có liên quan đến cốt truyện? Trước mắt Diệp Mai Uyên không có ở đây, cậu không thể làm rõ mối quan hệ của họ.
Dù sao Yến Tuệ Tây cũng không thể giữ Ngụy Thoa ở lại lâu quá, bởi trạng thái của nàng sau khi thoát khỏi sự trấn an của Siren thật sự không quá ổn. Sau cùng, cậu cũng chỉ dặn dò Ngụy Thoa trở về nhớ nghỉ ngơi và báo lại cho giáo viên.
Mặc dù biết rằng nàng sẽ không thật sự đi tố cáo hành động của Diệp Mai Uyên, dù sao một học sinh gia cảnh nghèo túng thật sự khó lòng mà được đối xử công bằng ở ngôi trường quý tộc toàn là thiếu gia tiểu thư này, đặc biệt là khi đứng trước con gái cưng của chủ tịch Diệp.
Yến Tuệ Tây chờ Ngụy Thoa đi xa mới khẽ nói:"Xem ra Diệp Mai Uyên thật sự không hề đơn giản chút nào." cậu lại nhìn sắc trời hơi mờ bên ngoài cửa sổ:"Sắc trời đã trở tối rồi, tôi nghĩ không thể kịp tụ họp cùng họ được, vậy để ngày mai nhé?"
Bùi Hạc Chuẩn:"Được. Vậy cậu về kí túc xá?"
"Ừ, hôm nay tôi muốn ngủ sớm." cậu ngáp một cái, đôi mắt đẹp híp lại.
"Tôi đưa cậu."
Họ rất nhanh đã về tới trước cửa phòng của Yến Tuệ Tây, bởi vì hành lang đó cũng không xa khu kí túc xá là mấy. Sắc trời lúc này đã mịt mờ tối, nhưng phía chân trời lại là chạng vạng, những đám mây trắng loang lổ nổi lên như vệt màu sơn dầu trên toa tranh, những học sinh từng nhóm một trở về, từng phòng vang lên tiếng nói chuyện và ánh đèn vàng nhạt.
Trên hành lang phòng số 808, ánh nắng đỏ hồng chẳng biết từ đâu chiếu qua cửa sổ kính, hắt lên khuôn mặt của hai người nọ, đồng thời cũng vẽ ra những vệt bóng dài trên sàn. Hai chiếc bóng mờ và loang lổ, một cao một thấp, gần sát như thể sắp chồng lên nhau.
Bùi Hạc Chuẩn vẫn kiệm lời như cũ, nhưng ánh mắt hắn khi nói chuyện với Yến Tuệ Tây rất nhu hòa:"Nhớ uống thuốc đấy, cũng đừng tùy tiện tắm." hắn vẫn còn nhớ rõ việc cậu đang bị cảm.
"Được, cảm ơn vì hôm nay." Yến Tuệ Tây nhẹ nhàng nói, giọng nói thanh lãnh như nét màu xanh trên nền chạng vạng đỏ.
"Vậy tôi vào nhé."
Văn Tinh đã ở sẵn trong phòng, khoanh tay ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt suy tư nhìn chằm chằm Yến Tuệ Tây bước vào. Có vẻ anh đã biết ai đưa cậu về.
Yến Tuệ Tây bỗng cảm thấy chột dạ không rõ lý do, đối diện với ánh mắt tìm tòi đầy hứng thú của Văn Tinh:"Sao...sao đấy? Ánh mắt đấy của ông là sao?"
"Ông....Cậu ta là...bạn trai ông?" Văn Tinh do dự nói, chưa kịp để Yến Tuệ Tây phản bác đã tự phủ định:"Không, nếu là vậy chắc chắn tôi phải biết chứ. Có khi nào..cậu ta là bạn trai cũ của ông không? Hai người chia tay vì tiểu tam, sau đó gương vỡ lại lành? Hay mẹ cậu ta đưa chi phiếu cho ông rồi bắt ông rời khỏi cậu ta? Có phải cậu ta còn có vị hôn phu tài giỏi môn đăng hộ đối nữa đúng không? Hay..."
"Không, tất cả đều không phải." Yến Tuệ dứt khoát đánh gãy Văn Tinh đang càng nói càng hăng kia, tự hỏi không biết có phải anh đã xem quá nhiều phim hay không.
Văn Tinh bày ra vẻ mặt ông đừng hòng lừa tôi:"Chứ không thì sao! Từ bé đến giờ chưa thấy ông thân với ai như thế đâu, ai theo đuổi cũng làm lơ, mặc dù không phải ai cũng đẹp trai như Bùi Hạc Chuẩn, nhưng tôi chắc chắn hai người có gì đó!"
"Tiếc quá, ông đoán sai rồi, chúng tôi chỉ là-" Yến Tuệ Tây bỗng nhiên không biết nói gì, cậu và Bùi Hạc Chuẩn là gì nhỉ? Họ không phải người xa lạ, chỉ là đang hợp tác, rất nhanh sẽ không còn gặp lại nữa.
"...bạn bè. Nói chung là không như ông nghĩ đâu, cút, tôi muốn đi ngủ." Yến Tuệ Tây nói, vừa dứt lời liền chui vào nhà tắm, bên tai cậu còn văng vẳng tiếng của Văn Tinh:"Tôi không tin!" làm Yến Tuệ Tây vô cùng phiền não.
Tối hôm đó, có lẽ là do mệt mỏi nên cậu ngủ rất sớm, nhưng ở một kí túc xá khác thì không như vậy.
Bùi Hạc Chuẩn chờ Yến Tuệ Tây vào phòng thì mới quay lại kí túc xá của hắn. Việt Bách Quân về sớm hơn hắn nghĩ, đang ngồi xem lại sổ tay ghi manh mối cảu mình. Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên, thấy là Bùi Hạc Chuẩn thì hào hứng nói:"Bùi ca!" ngay lúc chuẩn bị nhào lên, Việt Bách Quân bỗng khựng lại như người máy bị lỗi, tay chân cứng đờ, trông buồn cười cực kì.
"Anh....với Yến Tuệ Tây... " anh ngập ngừng giống hệt Văn Tinh, có vẻ họ đều lo lắng và có phần tò mò về mối quan hệ của bạn thân.
Bùi Hạc Chuẩn kiên nhẫn chờ Việt Bách Quân rối rắm, hắn cởi ra áo khoác ngoài và cúc áo trên cùng, vẻ đẹp của cơ bắp sẫm màu căng tràn dưới lớp áo sơ mi mỏng như biến hắn trở thành một kẻ săn mồi hoang dại và tràn đầy sức hút.
Bùi Hạc Chuẩn từng là quân nhân, những năm tháng lăn lội ngụp lặn giữa đám đàn ông thô bỉ trong quân ngũ cũng không làm hắn mất đi nét lãnh ngạnh và điềm tĩnh vốn có, nhưng từ trong xương cốt, Bùi Hạc Chuẩn vẫn có chút gì đó của những tên lưu manh, sự bông đùa trêu chọc giống như một gã trai hư lại bị hắn giấu nhẹm đi dưới vỏ bọc nghiêm túc và cứng rắn.
Mọi người quen biết Bùi Hạc Chuẩn đều ẩn ẩn nhận ra điều này, hoặc sẽ chỉ coi hắn là một tên mặt than chán ngắt, nhưng có lẽ chỉ duy nhất một trường hợp đặc biệt là Yến Tuệ Tây cảm thấy hắn dịu dàng và săn sóc.
"Sao?" Bùi Hạc Chuẩn thả lỏng người dựa lưng vào tường, tùy ý hỏi.
"Hai người...thân thiết lắm hả?" Việt Bách Quân cuối cùng cũng tìm được từ anh muốn nói, một chàng trai dương quang mạnh mẽ có chút bất cần bỗng dưng trở nên do dự cẩn thận trước mặt người chiến hữu thân thiết.
Bùi Hạc Chuẩn khựng lại vài giây, lúc sau mới nói:"Ừ, cậu ấy đang hợp tác cùng chúng ta."
Nhưng cũng đâu có nghĩa là anh phải kè kè người ta rồi chăm sóc như vậy. Việt Bách Quân còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng nhìn Bùi ca đã nhắm mắt ý muốn nghỉ ngơi thì lại thôi. Bỏ đi, chắc cái bầu không khí hồng phấn giữa hai người đó chỉ là do anh tưởng tượng thôi.
Ở một căn phòng kí túc xá khác.
Vu Nhiên nhăn lại khuôn mặt thanh tú ôn nhu, bất an cắn móng tay:"Kỳ Long ca ca, em đã làm như anh nói mà, tại sao Bùi ca lại không bỏ rơi cậu ta để gia nhập chúng ta chứ?"
Kỳ Long đang ngồi trên chiếc giường, rất không có kiên nhẫn trả lời:"Là do cậu quá kém!" nhưng gã cũng chỉ trách móc vài câu mà thôi, dù sao Vu Nhiên cũng là một công cụ quan trọng để gã điều khiển Bùi Hạc Chuẩn, nghe nói cậu ta chính là tình nhân nhỏ của tên đứng đầu bảng đó.
Ha, không biết hắn mà nghe được tình nhân của mình gọi người khác là ca ca, hơn nữa còn đến phòng của một người đàn ông lạ trong đêm sẽ cảm thấy như thế nào. Kỳ Long nghĩ thầm, gã đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn không biết tên.
Kỳ Long đã sớm nhìn Bùi Hạc Chuẩn không vừa mắt từ lâu, ngay từ khi cái tên không có chút danh tiếng từ trước nào đó xuất hiện tại vị trí top 1, vị trí gã hằng ao ước. Kỳ Long đã có thể tưởng tượng được cảnh gã bị mọi người vây quanh, hô hào, những mỹ nhân xinh đẹp sẽ nhào vào lòng gã, những kẻ trước đây khinh thường Kỳ Long gã cũng sẽ phải cúi đầu uốn gối.
Nhưng tất cả đã bị phá hỏng, tất cả là tại tên Bùi Hạc Chuẩn chó má kia. Chắc chắn hắn chỉ là ăn may thôi, không thể nào một đứa người mới không tên không không tuổi lại có thể leo lên vị trí đệ nhất được.
Gã càng nghĩ càng thấy có lý, nếu không tại sao gã cố gắng lâu như vậy lại không thể thanh công? Nếu chỉ là ăn may, Kỳ Long gã có thể xử lý, chỉ cần làm giống như những đứa trước đây là được, hãm hại tính kế gì đó là điều gã giỏi nhất.
Tại khu vườn phía sau trường, ánh trăng sáng mờ phủ lên những bụi hoa cẩm tú cầu một màu lấp lánh, bỗng từ trong ấy chui ra một con ốc sên nhỏ, toàn thân là một màu xám ngoét như vỏ cây gỗ khô lâu năm, chiếc vỏ to phồng còn vướng một vài cánh hoa cẩm tú cầu màu xanh tím nhạt. Nó lê thân mình sàn sạt trên đất, nhuốm bẩn cả lớp da thịt sần sùi như lưỡi người, cũng để lại trên đất một vệt dài bóng bẩy và nhớp nháp.
Nó bò nhanh đến lạ thường, thoắng cái đã đến cửa tòa kí túc xá, nó nghênh ngang bò vào rồi khuất bóng phía sau màn đen tối. Không có bất kì một ai nhìn thấy hay để ý có một con ốc sên đã bò vào kí túc xá nam sinh.
Đêm ngắn ngủi cứ thế trôi qua, sáng hôm sau Yến Tuệ Tây bị đánh thức bởi tiếng đập cửa. Cậu nhìn đồng hồ trong phòng, vẫn còn rất sớm, đến Văn Tinh cũng vẫn còn đang ngủ, liệu ai sẽ đến gõ cửa vài giờ này chứ?
Yến Tuệ Tây bị đánh thức quá sớm nên có chút buồn bực, cậu nhăn mày mở chăn, xỏ dép lê bước ra cửa. Trong lúc đó, tiếng gõ cộc cộc vẫn không ngừng kêu, làm cho người ta choáng cả đầu.
Tầm mắt Yến Tuệ Tây vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng đến khi nhìn rõ đó là ai thì còn bất ngờ hơn nữa.
Là Đỗ Đức. Cậu chưa bao giờ nói chuyện với người này, thậm chí họ còn ở phe đối địch vì cậu ta đã kết đội với Kỳ Long.
Yến Tuệ Tây khó hiểu, nhưng cậu vẫn khách sáo chào hỏi:"Chào huổi sáng, xin hỏi cậu có việc gì?"
Một Siren thanh lịch sẽ không nổi nóng với người khác, kể cả khi bị phá hoại giấc ngủ cực kì quan trọng và quý giá.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đỗ Đức khiến một Siren thanh lịch như Yến Tuệ Tây cũng phải khó chịu:"Cậu là Yến Tuệ Tây?"
Chỉ có vậy? Làm phiền người khác vào sáng sớm chỉ để hỏi như vậy? Yến Tuệ Tây-một kẻ đang rất cáu kỉnh đáp:"Đúng vậy!" rồi đóng sầm cửa.
Sau đó cậu cũng không ngủ tiếp được nữa, đành rửa mặt rồi chờ Văn Tinh ngủ dậy. Trong lúc lơ đãng, Yến Tuệ Tây bỗng nhiên nhớ tới vừa nãy, hình như bên vai áo Đỗ Đức có vài cánh hoa cẩm tú cầu? Nhưng dòng suy nghĩuar cậu rất nhanh bị cắt đứt bởi gương mặt kinh hoảng của Văn Tinh.
Anh sửng sốt, ôm đầu hoảng loạn:"Ông là ai? Hết thân thiết với người lạ lại còn dậy sớm, chắc chắn ông không phải Yến ca của tôi!" mái tóc rối bù và gương mặt mớ ngủ của anh thật sự buồn cười.
Ánh mắt của Yến Tuệ Tây như người cha già bất lực đang nhìn đứa con trai bị thiểu năng trí tuệ, tràn đầy âu lo:"Rửa mặt nhanh lên, tôi với ông đi nhà ăn."
Văn Tinh cũng không đắn đo vấn đề này nữa, nhanh chóng rời giường rửa mặt. Cả hai đến nhà ăn sớm hơn mọi ngày, học sinh cũng ít, nhưng phần lớn người chơi đều có mặt đầy đủ, bởi họ cũng chẳng có thời gian để thảnh thơi ngủ nướng.
Yến Tuệ Tây và Văn Tinh tách nhau ra, do cậu nói có việc cần làm. Văn Tinh cũng không có gì phản đối nên anh đã đi tụ tập cùng đám bạn bè của mình rồi.
Yến Tuệ Tây đi theo hành lang đi về lớp học, quả nhiên, trong phòng học trống không chỉ có hai người là Bùi Hạc Chuẩn và Việt Bách Quân, họ đều hiểu ý mà tập trung tại đây.
Đang lúc cậu muốn chạm mặt với họ, bỗng nhiên Yến Tuệ Tây cảm nhận được có ai đó theo sau. Cậu quay người lại, phát hiện đó là người lúc sáng nay, Đỗ Đức. Cậu ta lấp ló bên bức tường ở khúc quẹo, thấy Yến Tuệ Tây đã phát hiện thì dứt khoát không thèm trốn, đi thẳng tới một cách ngờ nghệch và chậm chạp.
Yến Tuệ Tây đã không còn cáu giận như lúc sáng sớm, nhưng lại theo bản năng cảm thấy trạng thái của Đỗ Đức có chút kỳ lạ. Tuy nhiên cảm giác có lỗi khi đóng sẫm cửa trước mặt người ta đã làm Yến Tuệ Tây không rảnh lo về điều đó:"Xin lỗi, lần trước tôi thật thô lỗ."
Một Siren hiền lành và có gia giáo sẽ luôn biết hối lỗi về những việc làm không đúng của mình.
Đỗ Đức vẫn im lặng, lúc này, hai người ở trong lớp dường như cũng nghe được có ai đó ở ngoài. Họ bước ra, thấy Đỗ Đức và Yến Tuệ Tây thì kinh ngạc, đặc biệt Văn Tinh, anh không hiểu lắm tại sao hai con người không chút liên quan như thế này lại ở cùng nhau.
Tiểu kịch trường:
Văn tiểu Tinh: Cậu ta là bạn trai cũ của ông?
Bùi tiểu công: Không, là bạn trai tương lai của cậu ấy.
Yến tiểu thụ:....
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này thực sự không được vừa ý tớ lắm, các câu văn hơi tệ và chưa thật sự liên kết, chắc là do tớ viết nó trong khi tâm trạng đang không quá tốt. Nhưng tớ sẽ cải thiện vào chương sau.
Tớ đang bị chầm kẻm vì dạo này trời nắng quá:((
(Xin chào các bạn bên Truyện full, bình luận của các bạn cũng là nguồn động lực to lớn của tớ.)
Iu các em bé nhìu lòe:3333