Tác giả: Yến Chi Châu
Thuốc cảm cô giáo cho vẫn chưa uống ngay được, Yến Tuệ Tây cần ăn thứ gì đó đã. Nên cậu muốn về kí túc xá để ăn trưa, sẵn tiện ngâm đuôi của mình, dù không được tùy tiện tắm nhưng để cái đuôi khô lâu quá cũng không tốt cho việc hồi phục sức khỏe của Siren.
Bây giờ vẫn đang là giờ học nên Văn Tinh tất nhiên không ở kí túc xá. Bùi Hạc Chuẩn lần nữa đỡ Yến Tuệ Tây ngồi xuống, sau đó lặng lẽ quan sát căn phòng này.
Kí túc xá này rất khác kí túc xá của những học sinh khác. Người khác đều là phòng bốn người, giường tầng bằng thanh sắt vừa nhỏ vừa hẹp, phòng cũng chật chội bừa bộn. Như phòng của hắn và Việt Bách Quân, dù có dọn dẹp qua nhưng vẫn u ám.
Cũng vì chiếc giường ngắn nhỏ hẹp đó mà Bùi Hạc Chuẩn đã mất ngủ đêm qua.
Nơi đây thì khác, sáng sủa sạch sẽ, giống như phòng ngủ gia đình, thậm chí còn sang trọng hơn.
Bùi Hạc Chuẩn không tỏ vẻ ghen tị hay cảm thấy kỳ lạ gì về sự khác biệt này, hắn chỉ hơi hứng thú với hoàn cảnh sinh hoạt của Yến Tuệ Tây mà thôi.
Người sau thì đã nhanh chóng đứng dậy muốn vào nhà tắm, nhưng đôi chân mềm nhũn của cậu không cho phép điều đó. Yến Tuệ Tây đành chấp nhận cảm giác ngượng ngùng của mình, kéo áo Bùi Hạc Chuẩn:"Anh có thể...lấy một chậu nước nóng giúp tôi không?"
Tầm mắt của Bùi Hạc Chuẩn chuyển lên khuôn mặt mất tự nhiên của Yến Tuệ Tây:"Chậu nước?"
"Ừ, để ngâm chân." Yến Tuệ Tây bổ sung:"Chân tôi khó chịu lắm." giọng cậu mềm mại hẳn, có lẽ là vì bị cảm.
Bùi Hạc Chuẩn ừ một tiếng, nhận mệnh đi theo hướng cậu chỉ lấy nước cho Yến Tuệ Tây. Lát sau, hắn mang ra một chậu nước ấm, đặt bên mép giường ngay cạnh chân cậu.
Yến Tuệ Tây đã sắp chờ không nổi, vén ống quần lên, lộ ra phần chân trắng nõn, non mịn, không mềm mại đáng yêu mà lại thanh tú nhã nhặn như bảo vật quý giá, ngay cả độ cong và thẳng cũng xinh đẹp đến không tưởng. Bùi Hạc Chuẩn yên lặng nhìn, cũng yên lặng rời mắt, bàn tay định giúp Yến Tuệ Tây xắn ống quần cũng lặng lẽ rụt lại.
Sau vài phút, cuối cùng châm của Yến Tuệ Tây cũng được yên vị dưới nước. Cậu tìm được từ trong ngăn tủ đầu giường một gói bánh quy kẹp kem mà Văn Tinh cho cách đây không lâu, vừa bóc ra ăn vừa thỏa mãn ngâm nước nóng.
Nhưng Yến Tuệ Tây không thích ăn kem tươi, quá ngấy, cậu đang đau đầu không biết làm sao thì đột nhiên nhớ tới, không phải trong phòng này còn một người nữa hay sao.
Tầm mắt của Yến Tuệ Tây nhanh chóng liếc về phía người đàn ông đang tỉ mỉ xắn lên tay áo, nét mặt lãnh ngạnh như vậy nhưng đôi lúc cũng rất đáng yêu, còn dịu dàng nữa. Hơn nữa Bùi Hạc Chuẩn cũng từng cho cậu nước chanh, vậy giờ đáp lễ hắn bằng bánh quy thì cũng phải phép chứ nhỉ? Hơn nữa, hắn đã giúp đỡ cậu cả một đường như vậy...Yến Tuệ Tây rất tán thành suy nghĩ của mình, tiện thể giấu đi sự chột dạ bé nhỏ.
Nói chung thì, về vấn đề đồ ăn, Siren luôn là loài vô lý và ngang ngược bậc nhất.
Yến Tuệ Tây tách bánh ra làm hai, đưa phần có rất nhiều kem đến bên miệng Bùi Hạc Chuẩn, chỉ thấy hắn nghi hoặc nhìn lại.
Yến Tuệ Tây cực kì tự nhiên nói:"Trả công đấy, anh ăn không?"
Bùi Hạc Chuẩn ý vị không rõ nhìn về một nửa còn lại không hề có kem đang ở trên tay Yến Tuệ Tây, người sau nhanh chóng nói:"Cái này của tôi."Làm cho Bùi Hạc Chuẩn rất muốn cười.
Hắn cũng là một người ghét đồ ngọt như ôn dịch, chỉ trong chốc lát đã hiểu được hành động của Yến Tuệ Tây. Bùi Hạc Chuẩn từng nhiều năm lăn lộn trong quân ngũ, cũng từng lên chiến trường, nhưng hắn vẫn cực kì thích sạch sẽ và không bao giờ cẩu thả, hơn nữa còn rất ghét người khác động vào đồ của mình.
Nếu đưa đồ ăn cho hắn, dưới tình trạng Bùi Hạc Chuẩn tỉnh táo và đủ khả năng tự lo cho bản thân, thì dù đó là Việt Bách Quân, hắn sẽ không lưu tình đánh gãy người nọ, nhưng nếu đó là...
Bùi Hạc Chuẩn ma xui quỷ khiến mà há miệng ăn, Yến Tuệ Tây thấy vậy làm ra vẻ mặt thành công thỏa mãn.
Bùi Hạc Chuẩn nhìn cậu ăn miếng bánh còn lại, thầm nghĩ quả nhiên, ngọt quá.
Hắn cảm thấy bản thân đang cư xử khác thường, nhưng điều này cũng không đến nỗi tệ.
Tiếp theo Yến Tuệ Tây vẫn áp dụng chiêu cũ, Bùi Hạc Chuẩn cũng phối hợp, chẳng mấy chốc một gói bánh nhỏ đã hết.
Thật ra cậu không cảm thấy việc ăn đồ ăn của nhau hay ăn chung có gì không bình thường, bởi vì nước bọt của Siren có thể chữa lành vết thương và hồi phục thể lực, vô cùng có ích cho nhân loại.
Bùi Hạc Chuẩn không ở lại lâu lắm, đợi Yến Tuệ Tây nằm xuống nghỉ ngơi là rời đi rồi, còn nói là sẽ xin phép giúp cậu.
Yến Tuệ Tây hàm hồ trả lời. Đợi khi cậu tỉnh dậy lần nữa thì đã là buổi chiều. Chiều nay không có tiết, Yến Tuệ Tây thấy Văn Tinh cũng đã trở lại, anh chủ động hỏi thăm:"Bị cảm thật à? Lúc sáng sắc mặt ông đã kém lắm rồi mà, ai bảo ngâm mình lâu như vậy làm gì."
Yến Tuệ Tây không phản bác gì, cậu sợ Văn Tinh sẽ mắng càng dữ dội hơn. Đợi một lúc sau, khi anh đã hòa hoãn, Yến Tuệ Tây mới hỏi:"Văn Tinh, ông biết Nhâm Toa không?"
Sắc mặt Văn Tinh bỗng nhiên trầm trọng, giọng nói im bặt, động tác trên tay cũng dừng lại. Anh nghiêm mặt hỏi:"Sao ông đột nhiên lại nói cậu ta?"
Yến Tuệ Tây nhận ra thái độ khác thường của anh, giả bộ không quá để tâm:"Sao vậy?"
"Tôi tưởng ông không biết chuyện của cậu ta."
"Tôi không biết thật, chỉ là hôm nay tình cảm cờ nghe được. Có chuyện gì vậy? Không thể nói sao?" Yến Tuệ Tây hỏi.
"Cũng không phải là không thể, chỉ là..." Văn Tinh đáp, anh có vẻ đang phân vân điều gì. Yến Tuệ Tây biết đây là phản ứng cần có của một NPC khi chuẩn bị tiết lộ một mah mối quan trọng, cậu im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng dùng đôi mắt trông mong nhìn anh.
Cuối cùng Văn Tinh thở dài, bỏ chiếc điện thoại trong tay xuống:"Tôi không định kể đâu, nhưng...ông nhớ đừng nói ra ngoài đấy."
"Thật ra vào lúc đầu năm, khi mà ông xin nghỉ đấy, lớp mình có một người tên Nhâm Toa." về việc Yến Tuệ Tây từng xin nghỉ, đó là do ý thức phó bản tự bổ sung vào, dù sao nhân vật giáo thảo Yến Tuệ Tây của cậu cũng là do trò chơi tự bịa ra, dành riêng cho NPC Du mục.
"Người tên Nhâm Toa này...mờ nhạt lắm, có lẽ là do vào trường nhờ học bổng nên không hòa nhập được với những thiếu gia tiểu thư ở đây. Tôi cũng không thường nói chuyện với Nhâm Toa, nhưng cậu ta khá tốt bụng, cũng hiền lành."
"Nhưng đột nhiên Nhâm Toa lại mất tích."
"Mất tích?" Yến Tuệ Tây thấy vẻ mặt anh rất kì quái.
"Ừ, chẳng ai biết gì cả. Ông biết Lý Cao Thắng không? Thằng hống hách trong nhà có quặng mỏ ấy, nó bảo cậu ta đi chơi bời rồi chết dí ở xó nào rồi. Quá đáng thật! Cảnh sát cũng vào cuộc điều tra vụ này, nhưng hình như không có kết quả gì. Sau đấy Lý Cao Thắng không cho phép ai hó hé gì về chuyện ấy nữa, tôi cá là nó biết cái gì rồi. Nhưng biết sao giờ, bố nó to mà." Văn Tinh nói, có vẻ anh không thích Lý Cao Thắng.
"Nếu tôi muốn biết thêm thì sao?" Yến Tuệ Tây xoa cằm nói.
Văn Tinh:"Tôi cũng không biết nhiều đâu, ông có thể hỏi cô Lương ấy, hồi trược họ thân nhau lắm." sau đó anh lại mở điện thoại tiếp tục chơi game.
Yến Tuệ Tây không nói gì nữa, cậu định lát nữa sẽ đi gặp cô Lương. Yến Tuệ Tây vén chăn xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Bỗng nhiên cửa phòng kí túc xá bị gõ vang, Văn Tinh hô một câu "Đến đây!" rồi xuống giường mở cửa. Anh nghĩ có lẽ là đám anh em thân thiết của mình, bởi mọi người trong trường đều biết đây là phòng của Yến giáo thảo, nên bình thường sẽ không đến làm phiền.
Nhưng người tới lần này lại ngoài dự đoán của Văn Tinh, là một trong những học sinh mới chuyển tới, người mà hôm trước anh còn dò hỏi mối quan hệ với Yến Tuệ Tây-Bùi Hạc Chuẩn.
Văn Tinh theo bản năng hỏi:"Cậu tìm Yến ca?" anh cũng không thân thiết với Bùi Hạc Chuẩn, mà Yến Tuệ Tây thì hình như có.
Yến Tuệ Tây lúc này cũng vừa từ trong nhà tắm đi ra, tóc hơi dính nước, gương mặt ửng hồng:"Ai vậy?" thấy là Bùi Hạc Chuẩn, cậu kinh ngạc buột miệng hỏi:"Có manh mối mới sao?"
Bùi Hạc Chuẩn nhìn Yến Tuệ Tây một lúc, lắc đầu:"Không, chỉ là đến xem cậu sao rồi." sau đó nghiêm giọng:"Cậu tắm sao?"
Yến Tuệ Tây vội phủ nhận:"Không đâu!"
"Cô giáo đã dặn không được tùy tiện tắm. Cậu phải nghe lời." giọng hắn dịu lại.
"Ừm, tôi biết." Yến Tuệ Tây có hơi đau đớn nói.
Văn Tinh nhìn hai con người kia không coi ai ra gì mà quan tâm lẫn nhau, thầm bĩu môi, vậy mà nói không có quan hệ gì?Tôi không tin!
Anh cũng không muốn tự ngược mà tiếp tục ở lại, dù sao Văn Tinh cũng có hẹn chơi bóng rổ, anh tạm biệt Yến Tuệ Tây rồi rời khỏi kí túc xá.
Yến Tuệ Tây chờ anh đi khỏi mới hỏi Bùi Hạc Chuẩn:"Thế, Việt Bách Quân đâu rồi?" chủ yếu là cậu không nghĩ tới hắn sẽ chủ động một mình tới đây thăm mình, trong lòng có hơi vui vẻ vì được người khác quan tâm.
"Cậu ta đi tìm manh mối cùng Sở Tư Hà và Nguyễn Cao Phóng." Bùi Hạc Chuẩn không định nói ra việc Việt Bách Quân muốn Bùi ca của anh đi cùng nhưng bị hắn từ chối để chạy đến đây.
Yến Tuệ Tây cảm thấy Bùi Hạc Chuẩn đáng yêu như một bạn nhỏ ít nói không có người chơi cùng, mềm mại nói:"Vậy anh đi hỏi thăm về Nhâm Toa với tôi được không?"
Bùi Hạc Chuẩn đồng ý, nhưng hắn bỗng nhớ ra:"Cậu khỏe hơn chưa?"
"Đỡ rồi, có thể đi được."
Hắn không còn lý do gì để từ chối, đi cùng Yến Tuệ Tây ra khỏi kia túc xá. Trên đường đi đến phòng của giáo viên của cô Lương, Yến Tuệ Tây nói qua về Nhâm Toa:"Hiện tại khả năng rất cao là Lý Cao Thắng liên quan đến chuyện này, tôi nghĩ ngày mai chúng ta nên đi tiếp xúc với hắn, được chứ?"
Bùi Hạc Chuẩn gật đầu, hoàn toàn không phản đối việc hành động cùng với Yến Tuệ Tây, dù sao cậu ấy cũng là một người đồng đội tuyệt vời.
Trường Chi Châu không hổ danh là trường quý tốc giàu có, mỗi thầy cô đều có một văn phòng nhỏ để làm việc và cất các loại tài liệu hồ sơ. Văn phòng của cô Lương nằm khá gần với lớp A, tuy không đến mức lớn nhưng vẫn tiện nghi, trên cửa còn ghi tên Lương Mộ.
Chiều nay lớp A không có tiết, nhưng không biết cô Lương có ở văn phòng hay không.
Yến Tuệ Tây gõ nhẹ cửa, vài giây sau, cô Lương mở cửa bước ra. Cô nhìn thấy người đến là Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn thì cười dịu dàng:"Sao đấy em?"
Bùi Hạc Chuẩn lễ phép gật đầu, Yến Tuệ Tây chào hỏi Lương Mộ:"Chào buổi chiều thưa cô, chúng em có một chút chuyện muốn hỏi cô."
Lương Mộ hiểu ý, tránh người để họ tiến vào văn phòng, sau đó đóng cửa lại.
Cô ra hiệu hai người ngồi xuống ghế, cũng tự ngồi đối diện với họ, ôn nhu hỏi:"Hai em nói đi." Yến Tuệ Tây nhìn cô đã sẵn sàng trao đổi, quyết định thẳng thắn nói, dù sao Lương Mộ cũng là một người phụ nữ tinh tế giỏi giang nhiều kinh nghiệm, quanh co lòng vòng với cô không có ích lợi gì.
"Cô còn nhớ Nhâm Toa chứ? Chúng em muốn biết thêm về cậu ấy." cậu nói, và bỗng gương mặt Lương Mộ hơi trầm lại, cô đan hai bàn tay vào nhau:"Sao em lại muốn biết về Nhâm Toa?"
Yến Tuệ Tây biết đây sẽ là một câu hỏi khó đối với người chơi, bởi họ chưa có lý do chính đáng hay sự tin tưởng của giáo viên, cũng chẳng thể nói rằng chuyện này liên quan đến trò chơi được. Nhưng may mắn thay, cậu lại có cái sau.
Vẻ mặt Yến Tuệ Tây hiện lên sự đau buồn và mất mát, nói bằng giọng hồi tưởng:"Chúng em từng là bạn từ nhỏ, trong một lần em ghé thăm thôn của Nhâm Toa. Chúng em đã chơi với nhau rất vui, cũng thường xuyên trao đổi thư từ dù không còn gặp mặt. Nhưng khi cậu ấy học xong tiểu học và chuyển nhà thì chúng em không còn liên lạc nữa." lông mày thanh tú của Yến Tuệ Tây nhíu lại đầy tiếc nuối.
"Em nghe nói khi em xin nghỉ thì Nhâm Toa đã từng ở lớp ta, em đã rất bất ngờ, và em nghĩ dù cậu ấy có quên em thì chúng em vẫn có thể làm bạn, nhưng không ngờ..." giọng cậu càng ngày càng trầm, lưng cũng hơi cong, vai dựa vào Bùi Hạc Chuẩn ngồi bên cạnh.
Ôi, không uổng công vị Siren nào đấy đã dành thời gian đọc qua mấy cuốn sách về diễn xuất và tâm lý.
Cô Lương dường như đã bị thuyết phục, trong mắt người phụ nữ ấy trào ra thương cảm, không biết là dành cho Yến Tuệ Tây hay Nhâm Toa. Lương Mộ do dự một lúc rồi ngậm ngùi:"Chuyện này..."
"Ban đầu, cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng khi cô phát hiện thì thằng bé đã bị bắt nạt một thời gian, là do nhóm Lý Cao Thắng và đám bạn của chúng. Nhâm Toa là đứa trẻ hiền lành, nó cũng nhát, che dấu khá lắm mà cũng không dám nói cho ai, nên chẳng ai biết chuyện này."
"Cô có nói chuyện với đám Lý Cao Thắng, nhưng nó phủ nhận, mà cha nó...cô không thể giúp được gì." nói đến đây, khuôn mặt Lương Mộ bỗng hiện lên nét tự giễu, có lẽ là cho thân phận một vị giáo viên nghèo tầm thường của cô.
"Nhưng Nhâm Toa chưa bao giờ sa đọa với chúng, thằng bé chỉ không phản kháng, chắc nó nghĩ chuyện này rồi sẽ kết thúc vào một ngày nào đấy, nhưng nó đã nhầm."
"Hôm đấy Nhâm Toa không đi học, thằng bé rất trân trọng mỗi ngày đi học, vì thành tích chính là cầu nối duy nhất của Nhâm Toa đến với một tương lai tươi sáng hơn. Cô có gọi hỏi thăm nhà thằng bé, nhưng họ nói nó đã không về nhà từ tối hôm qua."
"Cô đã hỏi Lý Cao Thắng, nó lại phủ nhận, nói rằng mình chẳng biết gì hết. Sau đó cảnh sát có điều tra, cô muốn giúp họ, nhưng cha Lý Cao Thắng đã cảnh cáo cô, hơn nữa, cô cũng không có bằng chứng gì." cô Lương như tìm được người trút hết những chuyện mà cô đã giữ kín bấy lâu, một hơi nói hết. Có lẽ chính Lương Mộ cũng không hiểu tại sao mình lại nói những chuyện đó với hai đứa trẻ nữa.
Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn cũng làm những người lắng nghe đủ tư cách, không hề xen vào câu chuyện của cô.
Bỗng nhiên, Yến Tuệ Tây tự hỏi tại sao trong câu chuyện này lại không có thầy Lý Sơn, bởi vì họ điều tra manh mối được đều là vì thái độ kì lạ của cô dành cho Lý Sơn.
Sau khi hiểu rõ hơn về Nhâm Toa, Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn cũng rời khỏi văn phòng của cô Lương, dù sao Lương Mộ và họ đều có việc phải làm.
Cũng đã gần hết một buổi chiều. Hai người quyết định trước tiên đi tìm Việt Bách Quân, Bùi Hạc Chuẩn chủ động nói:"Cậu ta đang ở nhà ăn."
Yến Tuệ Tây gật đầu, cả hai sóng vai đi nhà ăn. Đến nơi, khung cảnh vẫn vậy nhưng ít người xếp hàng và dùng bữa hơn, dù sao không phải thiếu niên nào ở tuổi này cũng thích dùng cơm sớm.
Bùi Hạc Chuẩn thấy Việt Bách Quân đang ngồi cùng với Sở Tư Hà và đồng bạn của cô, anh vẫy tay với hắn.
Họ chạm mặt, Việt Bách Quân kinh ngạc:"Bùi ca, chiều hôm nay anh đi cùng Yến Tuệ Tây?" đáp lại anh là cái gật đầu của Bùi Hạc Chuẩn. Bùi ca hắn đã nói rằng có một số chuyện quan trọng, thì ra...
Yến Tuệ Tây không biết điều đó, cậu ngước đầu hỏi hắn:"Anh muốn ăn không?" quan hệ của họ giờ đã không còn là những người xa lạ nữa rồi, và ăn cùng nhau là cách Siren thể hiện sự hữu hảo.
"Ừ." sau đó hai người cùng nhau đi mua đồ ăn, để lại Việt Bách Quân với dáng vẻ xoa cằm suy tư.
Bọn họ dùng bữa cùng nhau, thuận tiện trao đổi thông tin, dù sao thời gian gấp rút, càng ở lâu trong phó bản thì càng nguy hiểm.
Yến Tuệ Tây như thường lệ kể những tin tức cậu tìm được, cũng không ngại Sở Tư Hà và những người khác đang ở đây, dù sao có lẽ Việt Bách Quân và cô đã thống nhất trước, hoặc đơn giản là cậu không quan tâm điều này.
"Theo như manh mối hệ thống cung cấp, thì cậu Nhâm Toa này chắc chắn là một nhân vật quan trọng. Nhưng chúng ta vẫn còn Diệp Mai Uyên và Lý Sơn, Chu Lạc bên kia nữa, nên mọi người nên chia nhau ra điều tra thì hơn." Yến Tuệ Tây đề nghị, cũng không thể để điều tra từng người được, rất mất thời gian.
"Ý kiến này rất tốt, lần sau tập hợp tôi sẽ nói với họ. Nhân tiện đây thì, Bùi ca, Sở Tư Hà muốn hợp tác với chúng ta." Việt Bách Quân, rồi nhìn qua Sở Tư Hà, cô hiểu ý gật đầu với Bùi Hạc Chuẩn xem như chào hỏi, bởi có vẻ hắn không thích việc bắt tay.
"Tôi đã nghe qua, anh rất nổi tiếng trên bảng xếp hạng Tân Tinh." cô khẳng định "Và tôi tin là anh rất mạnh. Phó bản lần này có độ nguy hiểm vô cùng lớn, một mình tôi cùng những người mới này thì không thể vượt qua được." Sở Tư Hà nhìn về phía Nguyễn Cao Phóng và Dương Tùng đang ngồi bên cạnh, có vẻ cô đã kết đội với họ.
"Vậy nên tôi muốn hợp tác, chúng tôi sẽ cung cấp một số manh mối và đạo cụ, đổi lại mong rằng khi chúng tôi gặp nguy hiểm, anh có thể giúp một tay, tất nhiên là trong khả năng có thể. Cá nhân tôi cảm thấy việc hợp tác này không tồi, vậy ý kiến của anh?" Việt Bách Quân đứng bên cạnh cũng gật đầu khẽ với Bùi Hạc Chuẩn, xem ra anh đã chấp nhận việc này, giờ chỉ còn chờ ý kiến của Bùi ca.
Bùi Hạc Chuẩn không có phản ứng gì quá lớn, có lẽ hắn không quá để tâm, Yến Tuệ Tây thần kì mà đọc được sự kiêu ngạo và nắm chắc trong mắt hắn. Bùi Hạc Chuẩn ừ một tiếng xem như đồng ý.
Sở Tư Hà là một cô gái cực kỳ mạnh mẽ và có lập trường, gương mặt và ánh mắt đều sắc bén, mang nét anh khí mạnh mẽ. Thái độ của cô hơi giống với Bùi Hạc Chuẩn, ít lời điềm tĩnh, thích làm hơn là nói.
Nhưng bàn tay hơi nắm lại của cô thể hiện Sở Tư Hà cũng rất căng thẳng, dù sao không phải ai cũng thích hợp tác hay nguyện ý giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn, hơn nữa cô cũng chỉ đứng hạng 17 trên bảng Tân Tinh, thật sự không có thực lực đáng nói như Bùi Hạc Chuẩn.
Nhưng hắn đã không làm Sở Tư Hà thất vọng, và xem ra cũng không vô tình tàn nhẫn như vẻ bề ngoài. Lông mày giãn ra biểu thị Sở Tư Hà rất hài lòng với người đồng đội này, xem chừng đa phần những người giống nhau thì sẽ hợp nhau.
Sở Tư Hà nói:"Hướng điều tra của chúng tôi là Lý Sơn, ông ta thật sự rất bình thường, ngoại trừ việc hơi chăm chút vẻ bề ngoài và hơn bốn mươi vẫn chưa có vợ con ra. Lý Sơn vào dạy từ khác sớm, là một trong những giáo viên lâu năm nên rất được tôn trọng."
"Cũng không khó hiểu tại sao Diệp Mai Uyên lại thích Lý Sơn." Nguyễn Cao Phóng nói, anh chàng là một người cực kì cơ bắp, cũng cao lớn và vạm vỡ vô cùng, nhưng tính cách lại có vẻ trầm và nhút nhát.
Lý Sơn quả thực rất được các nữ sinh mến mộ, ông lúc nào cũng mặc tây trang khéo léo, mọi động tác đều mang phong thái của người từng trải. Mặt mày vẫn rất phong độ dù đã hơn bốn mươi, không phát tướng, không hói đầu, thật sự là một người trung niên hiếm có.
Chỉ là Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn đều nhạy bén cảm giác được ánh mắt láo liên kỳ quái của ông ta, như con linh cẩu đói khát lâu ngày vớ được miếng mồi ngon, trái ngược với vẻ nhã nhặn của Lý Sơn.
Dương Tùng, người này không nổi bật lắm, dù là người mới nhưng cậu chàng vẫn kiềm chế sự khủng hoảng, nói:"Về Kỳ Long..."
Sở Tư Hà như được nhắc nhở, cô nghiêm mặt nói:"Các cậu nên cẩn thận nhóm Kỳ Long, gã ta nhìn các cậu không vừa mắt, đang mưu tính chuyện gì đó. Gã đã cùng với Đỗ Đức, Lộ Anh và Vu Nhiên lập thành một đội rồi, và dường như thái độ với những người chơi khác không tốt lắm."
Việt Bách Quân cảm tạ gật đầu, trong trò chơi này, đôi khi người chơi mới là tồn tại đáng sợ nhất.
Sở Tư Hà có vẻ cũng không lạnh lùng như bề ngoài, cô quay sang nói với Yến Tuệ Tây:"Yến Tuệ Tây phải không? Hi vọng được cậu giúp đỡ nhiều hơn, có lẽ nhóm người chơi chúng tôi phải nhờ cậu nhiều rồi." khóe môi cô hơi nhếch lên, cố làm cho gương mặt than siêu cấp ngầu của mình trông có vẻ hòa hợp hơn chút.
Yến Tuệ Tây bắt đầu thích cô gái này rồi, nói chung chỉ cần không nổi điên, Siren sẽ thích tất cả những ai đối xử tử tế và ôn hòa với chúng.
Cậu cho Sở Tư Hà một nụ cười ngọt ngào, Bùi Hạc Chuẩn ngồi bên cạnh khẽ nhìn sang. Yến Tuệ Tây thuận tiện hỏi hắn:"Anh nói với họ về việc ở phòng y tế sáng nay chưa? Chuyện Diệp Mai Uyên ấy."
Bùi Hạc Chuẩn gật đầu, Việt Bách Quân chủ động bày tỏ:"Từ những thông tin trước mắt, có thể đoán được có lẽ là Diệp Mai Uyên dây dưa Lý Sơn? Nhưng nếu vậy thì Chu Lạc tính sao? Cậu ta luôn nhắc tên Lý Sơn, liệu họ có quan hệ gì không? Người thân? Bạn bè?"
"Diệp Mai Uyên từng có địch ý với tôi." Yến Tuệ Tây suy tư nói, cậu vẫn còn nhớ ánh mắt ác ý lóe lên trong chốc lát của cô.
"Vẫn chưa thể liên hệ được gì, dù sao hãy cứ bắt đầu từ Diệp Mai Uyên thì sẽ dễ hơn." cậu tổng kết.
"Có lẽ chúng ta nên gặp mặt cô ta lần nữa." Bùi Hạc Chuẩn bỗng nhiên nói.
"Để em đi cùng..." Việt Bách Quân sôi nổi.
Nhưng Bùi ca của anh chỉ vô cùng lạnh nhạt:"Cậu đi cùng nhóm Sở Tư Hà tìm Lý Sơn và Chu Lạc, tôi và Yến Tuệ Tây điều tra Diệp Mai Uyên." rồi mới quay sang hỏi Yến Tuệ Tây:"Được không?"
Cậu tất nhiên là không có ý kiến gì.
Sở Tư Hà cũng đồng ý với đề nghị này, sau khi nói chuyện bàn bạc qua, cô rất tin tưởng với ba người. Chỉ có Việt Bách Quân là ỉu xìu, bĩu môi như tội nghiệp, mặc dù với bộ dạng đẹp trai anh khí ngời ngời của anh thì có hơi cay mắt.
Họ tách nhau ra, Yến Tuệ Tây và Bùi Hạc Chuẩn thì đi đến lớp của Diệp Mai Uyên. Bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều, lớp của cô cũng đã tan, nhưng bình thường mọi người đều ở lại một chút để nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên cả hai bị một người chắn đường, một người lâu rồi không gặp, Vu Nhiên.
Tiểu kịch trường:
Bùi tiểu công: Ngọt quá.
Yến tiểu thụ: Cái gì ngọt cơ?
Bùi tiểu công:....bánh.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhấn mạnh 1000 lần CP này là cà phê sữa cho bạn nào chưa biết:)) dù sao tớ đã dùng đến mấy câu miêu tả làn da ngăm của bạn công rồi mừ.
Hai bạn ý chỉ mới để ý nhau thôi à:v
Tốc độ hiện tại đã là 1 chương/2-3 ngày rồi, tớ quả là siu nhơn trăm chủy.
Chương mới sẽ có trong thời gian nhanh nhất, iu em bé chu choe:33