Cạch!
Tiếng mở cửa phòng! Cô cùng hắn vào phòng đã đặt trước, căn phòng khá rộng thoáng mát, nội thất bên trong cực sang trọng được đặt ở các vị trí tinh tế khiến người khác không cảm thấy vướng víu ngược lại rất thoải mái.
Dương Triết Hàm cởi bỏ chiếc áo vest đen bên ngoài liền ngồi xuống ghế nghỉ ngơi bảo:
"Em mệt ngủ một giấc đi, tối nay có hẹn với đối tác."
"Vâng, để em xem giường ngủ rồi cất đồ vào tủ."
Cô hào hứng chạy xem giường ngủ có đẹp không? Vội chạy tìm xem...Phòng hai giường nhưng sao lại nằm gần nhau vậy? Nhìn cứ tưởng một giường thì đúng hơn.
( Lý Ưng Tụy vui vẻ nói với Mạnh Khải: Giờ này chắc họ vào phòng nghỉ ngơi rồi nhỉ?)
Lục Ánh Kim xắn tay áo quyết định chen chân vào khoảng cách nhỏ hẹp giữa hai chiếc giường dùng sức chân và tay mà đẩy.
Két két...
Dương Triết Hàm nghe tiếng vang lên mãi không dừng, vội đi vào xem thử thì thấy cô đang chống hai tay vào thành giường đẩy.
"Em đang làm gì?"
Cô nghe tiếng hắn liền đứng bật dậy cười cười nói
"À...Thì là em thấy hai giường quá gần nhau nên đẩy xa một chút, nhìn xem nó xa nhau rồi này...Hihi."
Hắn tựa lưng vào tường khoanh tay nhìn cô đăm chiêu...Không nói cũng biết là do tên Lý Ưng Tụy kia bày trò đây mà.
Lục Ánh Kim thấy hắn không nói gì vội giải thích thêm
"Sếp đừng hiểu lầm là em nghĩ xấu, em làm vậy là muốn giữ danh tiếng giúp sếp thôi ấy."
"Tôi thì ngược lại còn muốn..." - hắn nói giữa chừng liền dừng lại còn nửa câu nuốt vào bụng
"Muốn gì cơ ạ?"
"Không có gì, em ngủ đi."
Dương Triết Hàm có chút giận hờn, quay đi ra phòng khách ngồi. Sợ hắn còn ở đây chắc cô cũng không ngủ được.
Reng reng! Tiếng chuông điện thoại của Dương Triết Hàm vang lên đầu dây bên kia gọi là Mạnh Khải
Hắn lập tức nhấc máy
"Cậu nói đi."
"Tôi điều tra được! Dương tổng dự đoán rất đúng, tối qua đàn em của Phó Tư Ly đã đến đây."
"Bọn chúng làm gì?"
"Không làm gì cả chỉ đến quán Bar ăn chơi."
"Vậy càng khả nghi cậu chú ý bọn chúng...Còn nữa bắt đầu giữ bí mật thông tin của Lục Ánh Kim đi."
"Vâng Dương tổng."
Lục Ánh Kim cứ thế đánh một giấc đến năm giờ chiều, hắn phải vào trong gọi dậy nếu không cô sẽ ngủ đến tận sáng mai.
Cả hai thay trang phục tươm tất, hắn vẫn mặc một bộ vest đen như thường ngày. Lục Ánh Kim chọn cho mình mọt chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy xám đến đầu gối vô cùng lịch sự. Di chuyển xuống nhà hàng của Resort vào phòng VIP được đặt trước.
Vừa vào đã có hai người đàn ông trong đó một người khoảng hơn 50 tuổi còn một người chỉ tầm 30 đã đợi sẵn bên trong, họ vui vẻ đứng dậy chào hỏi. Dương Triết Hàm cũng cười xã giao bước đến chủ động bắt tay với họ
"Chào chú Lậu, lâu rồi mới gặp."
Lậu Văn Bác cười gật đầu ra hiệu với anh ngồi xuống bảo:
"Trong cháu hôm nay chững chạc hơn trước rất nhiều rồi đấy."
"Một phần cũng nhờ vào bác cả."
Lục Ánh Kim nghe cuộc nói chuyện ngắn vừa rồi của họ có thể hiểu sơ đây là đối tác cũng là người rất thân thiết đối với hắn vì lần đầu có người làm hắn vui vẻ.
Ông Lậu Văn Bác liếc nhìn sang cô cất tiếng hỏi
"Đây là trợ lý của cháu à?"
Cô nhạy bén mở lời:
"Chào bác, cháu là Lục Ánh Kim trợ lý của Dương tổng ạ."
"Xin chào trợ lý Lục rất vui được gặp cháu."
"Vâng, cháu cũng rất vui ạ."
Ông cười vui vẻ chỉ người ngồi kế bên bảo
"À nãy giờ quên giới thiệu đây là cháu trai ta tên là Phan Lô Thành."
Cô vui vẻ nhìn sang anh cười chào hỏi
"Chào anh, rất vui được gặp."
Phan Lô Thành cũng là một quý ông lịch sự đứng lên bắt lấy tay cô
"Chào em, trang phục hôm nay rất hợp với em."
Lục Ánh Kim nghe vậy hai má cũng hồng lên bất thường ngại ngùng nói
"Em cảm ơn ạ."
Ông Lậu Văn Bác chen vào nói thêm
"Cháu ta vẫn độc thân chưa có bạn gái nhé, nhìn xem nó cũng đẹp trai lại giỏi kinh doanh cháu có muốn suy nghĩ về nó không?"
Cô cùng Phan Lô Thành cả hai bất ngờ nhìn nhau im lặng.
Dương Triết Hàm cầm menu trên tay nói:
"Chú đã gọi món chưa?"
"Chưa gọi, đợi cháu đến gọi một thể cho thức ăn còn nóng."
"Vậy cháu gọi nhé."
Bữa ăn diễn ra vô cùng thoải mái, cô thấy đây giống như bạn bè gặo nhau đúng hơn là đối tác dù trong suốt bữa ăn liên tục bàn về dự án sắp ký với nhau.
Ông Lậu Văn Bác rót rượu vào ly cho hắn cười nói
"Lâu lắm chú cháu ta mới gặp nhau nên uống nhiều một chút cũng không sao. À cả A Thành với trợ lý Lục cũng uống cùng đi."
Lục Ánh Kim uống một ngụm lập tức nhăn mặt không chịu nổi độ đắng của nó, còn rất nóng và rát ở cổ họng rất khó uống.
"Cháu không biết uống rượu sao?"-Ông Lậu Văn Bác bất ngờ hỏi
"Vâng.. có chút khó uống ạ."
"Tập dần dần sẽ quen... Thêm một ly nữa nhé."
"Dạ..."
Thấy cô khó chịu vì độ đắng của rượu, hắn đưa dĩa trái cây đến trước mặt cô ra hiệu. Lục Ánh Kim cười thầm gật đầu, hiếm khi có ai quan tâm đến cô như bây giờ...Sếp quả thật rất tuyệt vời nha!