Chương 623-4
Tô Kim Thư nói dứt lời, quay người đi ra cổng. Lệ Hữu Tuấn cũng đi theo ra ngoài Ngoài cửa, trợ lý Lâm đang dùng hết toàn lực để ngăn cản Tô Bích Xuân: “Cô Tô à, cô làm cái gì vậy? Nếu cô muốn gặp ông chủ thì đợi tôi vào báo một tiếng. Cô xông vào như: vậy không hay ho gì đâu”
Tô Bích Xuân tức điên nói: “Anh là cái thá gì mà dám cản đường tôi! Anh có biết tôi có quan hệ gì với Tô Kim Thư không? Ngay cả tôi mà cũng dám cản!”
Trợ lý Lâm biết vị trí của Tô Kim Thư ở trong lòng Lệ Hữu Tuấn như thế nào, nhưng anh ta cũng hiểu rõ tính của ông chủ mình.
Người phụ nữ không ra làm sao như thế này, dù là mẹ ruột của Tô Kim Thư thì ông chủ cũng chẳng nể nang “Nếu không phải cô nói cô là chị gái của cô Tô, tôi vốn chẳng để cô lên trên. Phiền cô tỉnh táo lại một chút. Nếu cô còn như vậy thì tôi sẽ gọi bảo vệ mời cô ra ngoài đấy”
Tô Bích Xuân không dám tin nói: “Cái anh anh… Anh lại dám đuổi tôi đi à? Nếu em lôi mà biết thì anh sẽ ăn đủ đấy”
Quan hệ của Tô Bích Xuân và Tô Kim Thư: vốn như nước với lửa. Nếu như có thể, cô ta vốn chẳng muốn nhắc tới tên con nhỏ khốn kiếp kia. Nếu không phải lần này, Tô Bích Xuân muốn cáo trạng trước mặt Lệ Hữu Tuấn, cô ta sẽ chẳng đẩy Tô Kim Thư ra làm bia đỡ đạn.
Vì chỉ cần nghĩ tới con nhỏ khốn kiếp kia, Tô Bích Xuân đã cảm thấy buồn nôn rồi. Khi trợ lý Lâm và cô ta vẫn còn dây dưa với nhau, cửa văn phòng tổng giám đốc vốn đóng chặt đột nhiên lại mở ra. Hai người đang giãng co với nhau bị tiếng cửa mở làm giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn sang “Cô Tô”
Trợ lý Lâm thấy Tô Kim Thư bước ra thì lập tức lên tiếng chào hỏi. Tô Bích Xuân vừa rồi còn cực kỳ ngang ngược, giờ biểu cảm trên mặt cô ta trở nên cứng đờ. Tô Bích Xuân khó chịu quay đầu lại, quả nhiên liếc mắt một cái là thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tô Kim Thư ở Hề g trước cửa.
Giờ phút này, trong lòng Tô Bích Xuân như có hàng chục nghìn con ngựa đang phi nước đại. Cô ta hận không thể tìm được cái kẽ đất nào mà chui vào.
“Tô… Tô Kim Thư, cô… Sao cô lại ở đây?”
Lúc này, Tô Bích Xuân nói lắp ba lắp bắp.
Khóe miệng Tô Kim Thư khẽ nhếch lên.
Cô cười khẩy nói: “Đương nhiên tôi phải ở đây rồi. Nếu tôi không ở đây, sao có thể chạm mặt với người giả mạo chị gái tôi được?”
Lời nói này vừa dứt, trợ lý Lâm cũng phải trợn tròn mắt.
“Gô Tô, cô nói người này vốn không phải chị cô? Cô ta là người giả mạo ư?”
Sau khi Tô Bích Xuân nghe thấy cô nói như vậy, suýt nữa thì tức méo cả miệng: “Tô Kim Thự, cô nói như vậy là có ý gì? Mặc dù giữa chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng trên người chúng ta vẫn chảy chung một dòng máu đấy. Điểm này cô vốn không có cách nào phủ nhận”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta, ngay cả mảng cũng chẳng muốn măng nữa. Cô cảm thấy bản thân nói thêm một câu cũng lãng phí nước bọt.
Thấy Tô Kim thư không nói gì, Tô Bích Xuân cho rằng cô đang chột dạ nên dương dương đắc ý nói: “Còn một việc nữa, hôm nay tôi tới đây không phải tìm cô mà tìm cậu Lệ. Vì thế, cô vốn không có tư cách diễu võ giương oai trước mặt tôi. Không mau cút cho tôi!”
Nói xong lời này, Tô Bích Xuân đưa tay định đẩy Tô Kim Thư ra.
“Cậu Lệ, cậu Lệ… Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh”
Tô Kim Thư không chú ý, bị cô ta đẩy một cái lùi sang bên cạnh. Tô Bích Xuân cứ thế đường hoàng đi vào trong. Vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, hai mắt cô ta lập tức phát sáng. Dù qua bao lâu, người đàn ông này vẫn đẹp trai, phóng khoáng như vậy.
Chỉ tiếc, một người đàn ông hoàn mỹ, ưu tú như vậy lại bị con nhỏ khốn kiếp Tô Kim Thư kia lừa bịp mất. Đúng là phung phí của trời.
Nghĩ tới đây, Tô Bích Xuân hận tới nghiến răng nghiến lợi. Đây cũng là mục đích mà hôm nay cô ta nhất định phải tới đây. Tô Bích Xuân muốn lật tẩy b‹ ít dối trá của Tô Kim Thư cho Lệ Hữu Tuấn biết.
Lúc này, anh đang lười biếng dựa vào bàn sách ở trước mặt, trong đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Tô Bích Xuân không hề chú ý tới sự trào phúng trong đáy mắt Lệ Hữu Tuấn, cô ta vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, em tin anh sẽ có hứng thú với chuyện này”
Ánh mắt của anh vẫn thản nhiên, liếc nhìn Tô Kim Thư một cái rồi nói: “Nhưng dường như vợ tôi chưa hẳn đã cảm thấy hứng thú với điều cô nói”
Tô Bích Xuân lập tức trợn tròn mắt: “Cái gì?
Cô ta vẫn không hiểu rốt cuộc lời này của Lệ Hữu Tuấn có ý gì.
“Ý của tôi là nếu vợ tôi không muốn nghe thì tôi cũng không có hứng thú gì”
Giờ phút này, Tô Bích Xuân ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ não của Lệ Hữu Tuấn bị nước vào ư? Hay là con nhỏ khốn kiếp Tô Kim Thư kia thật sự có bản lĩnh như vậy, thuần phục được người đàn ông này?
Dưới tình thế cấp bách, Tô Bích Xuân vội nói: “điều mà em muốn nói liên quan tới chuyện Tô Kim Thư phản bội thì sao? Anh cũng không quan tâm sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!