Chương 500: Huỷ hoại tôi, đừng ai mong được sống tốt!
“Có điều nếu lúc này lại mất thắt lưng nữa thì các người đừng tìm đến tôi!”
Thấy Lâm Thúy Vân buông tay, đám người đạo diễn Lưu càng cười đến mức tl thấy mắt, vội gật đầu không ngừng: “Được được, cô yên tâm, lần này tuyệt đối không có vấn đề!”
Lâm Thúy Vân về phòng chuẩn bị một chút sau đó đi theo nhân viên đoàn phim đến địa điểm quay.
Không quá bao lâu sau, Lục Mặc Thâm cũng xuất hiện.
Dù sao anh đã xem qua kịch bản quay chụp kia, anh phải đến đó phòng ngừa người khác chiếm tiện nghỉ của Lâm Thúy Vân Mà Tô Kim Thư bởi vì Lệ Hữu Tuấn còn làm việc ở khách sạn nên định về khách sạn trước sau đó lại qua đây tìm Lâm Thúy Vân.
Chụp ảnh rất nhanh đã bắt đầu.
Cảnh mặc áo tắm dưới thác nước đã chụp xong một cách suôn sẻ.
Ngay sau đó chính là cảnh Lâm Thúy Vân mặc váy dài màu trắng, đứng ở bên cạnh vách núi.
Đạo diễn Lưu nhìn màn hình, lớn tiếng nói: “Rất tốt, Thúy Vân cô lại đi hai bước ra bên ngoài, tạo nên một cảm sông núi biển cả mênh mông, chú ý an toàn!”
Lâm Thúy Vân khẽ vuốt mái tóc đẹp, điều chỉnh hô hấp của mình.
Tôi Lâm Thúy Vân không sợ trời không sợ đất, một chút độ cao như vậy có cái gì mà sợ!
Lúc Lâm Thúy Vân đang xây dựng tâm lý cho chính mình, Lục Mặc Thâm đang đứng ở dưới một gốc cây lớn cách đó không xa.
Hai tay anh ta đút túi quần, không vui nhíu mày, tầm mắt hoàn toàn đặt trên người Lâm Thúy Vân Cô nhóc kia có bệnh sợ độ cao sao?
Sao anh lại cảm giác vẻ mặt cô ấy dường như có chút không quá tự nhiên?
“Mặc Thâm, quả nhiên là anh, em còn tưởng rằng em nhận nhầm người”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng anh Lục Mặc Thâm nheo nheo mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Lê Duyệt Tư.
Anh cau chặt mày lại, không nói gì Ngược lại Lê Duyệt Tư rất thản nhiên: “Không cần quá kinh ngạc, em cũng không có theo dõi anh, chỉ là khu này mời em tới đây làm đại sứ hình tượng, ký một hợp đồng mà thôi”
“ừ”
Lục Mặc Thâm thờ ơ đáp lại, không nói thêm gì khác.
“Có điều, anh là bởi vì biết Lâm Thúy Vân ở bên này chụp quảng cáo cho nên cố ý cùng tới đây sao?”
‘Vẻ mặt Lê Duyệt Tư tuy rằng vẫn vô cùng ưu nhã, thế nhưng trong giọng điệu của cô ấy có một chút chua xót mà cô ấy thậm chí còn không nhận ra: “Hóa ra anh không yên tâm cô ấy như vậy nha?
Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa tình yêu chân chính và thích hợp sao? Lúc trước khi anh ở bên cạnh em, cho tới bây giờ anh chưa từng lo lắng giống như vậy.”
Lục Mặc Thâm vẫn nhìn tất cả đã qua rồi”
“Đúng vậy, đã qua, em lặng lễ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, kết quả nhận được lại là bị vứt bỏ, mà người phụ nữ kia vừa thô lỗ vừa càn rỡ, giống như một người đàn bà đanh đá đầy miệng thô tục, anh lại chiều chuộng cô ấy trong lòng bàn tay. Hiện giờ em trở thành quá khứ, cô ấy lại biến thành hiện tại, thật đúng là buồn cười…”
Duyệt Tư, tất “Anh tự nhận là lúc trước anh đã cho em tất cả những gì nên cho, chẳng qua em quá tham lam, cái gì cũng muốn. Hiện tại anh không cho, em không cam lòng phải không?”
“Chuyện này thật ra thì anh suy nghĩ nhĩ: em chỉ là đơn thuần còn có chút thích anh thôi, dù sao đã thích nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, quan hệ giữa hai người chúng ta cũng không phải anh nói một câu không cần thì có thể lập tức xóa bỏ được.”
“Anh khuyên em một câu, tốt nhất đừng có suy nghĩ động vào cô ấy giống như lần trước, nếu không, anh sẽ tự tay bóp nát em, tin không?”
‘Vẻ mặt Lê Duyệt Tư cứng lại, giây tiếp theo, cô ấy nở một nụ cười khổ: “Ha ha, em bị anh lui hôn, anh biết chuyện này nghĩa là gì với em không? Mất hết mặt mũi, trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô, thậm chí còn thiếu chút nữa bị nhà họ Lê vứt bỏ. Hiện tại nhà họ Lê đã coi em là nỗi sỉ nhục, em đi đến nước này, đã hai bàn tay trắng. Đương nhiên, em cũng sẽ không để cho các người hạnh phúc!
Ánh mắt Lục Mặc Thâm lạnh lùng, anh mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào không thích hợp, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thúy Vân.
Lập tức nhìn thấy đạo diễn Lưu đang dặn dò với Thúy Vân: “Thúy Vân, lại lùi về sau hai bước, nhất định phải chú ý an toàn, cô tìm một chút cảm giác về phía camera bên này”
Lâm Thúy Vân vốn dĩ đã xây dựng tâm lý rất tốt, thế những vừa ngẩng đầu lại phát hiện Lê Duyệt Tư đang đứng bên cạnh Lục Mặc Thâm.
Hai người anh một câu em một câu, dường như còn trò chuyện rất vui vẻ.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nhìn chăm chăm Lê Duyệt Tư có chút xuất thần.
Động tác dưới chân vẫn nghe theo đạo diễn Lưu chỉ huy, nhẹ nhàng lùi về sau Thậm chí dám lên hòn đá đã bắt đầu hơi lung lay, cô cũng không có chú ý tới Cho đến khi một âm thanh nứt toạc “Răng rắc” vang lên.
Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm giác được thân thể run lên, cả người đột nhiên bắt đầu nhanh chóng rơi xuống.
“Am Đạo diễn Lưu phát hiện từ trong camera Lâm Thúy Vân đột nhiên biến mất, lập tức bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán Mấy nhiếp ảnh gia Bên cạnh cũng đột nhiên đứng lên: “Lâm Thúy Vân!”
Đồng tử Lục Mặc Thâm đột nhiên co rút, bởi vì anh tận mắt nhìn thấy thân thể Lâm Thúy Vân đột nhiên rơi xuống: “Lâm Thúy Vân!”
Gầm lên giận dữ, anh đột nhiên chạy qua.
Lê Duyệt Tư nhanh tay nhanh mắt, bắt lấy anh: “Mặc Thâm, anh không thể đi qua! Bên kia sắp sụp tồi, anh đi qua là muốn đi chịu chết sao?”
Lục Mặc Thâm thậm chí còn chưa nghe xong Lê Duyệt Tư nói cái gì liền đẩy cô ấy ra rồi chạy tới như điên.
Lê Duyệt Tư ập tức vững không đứng, dưới chân trượt một cái đụng mạnh vào thân cây bên cạnh.
Khuỷu tay phải của cô ấy hiện lên một vết máu dài mười mấy centimet, vô cùng bắt mắt.
Ánh mắt cô ấy ác độc, rồi lại không cam lòng, hung hăng nhìn chằm chăm bóng dáng Lục Mặc Thâm: Sao lại có thể? Sao anh lại có thể?
Cô ấy cần răng một cái, nhanh chóng đuối Theo.
“Lâm Thúy Vân, cố chịu đựng!”