Chương 41: Tô Kim Thư, em rốt cuộc đang gạt tôi cái gì?
“Tôi có ức hiếp cô ấy hay không, có liên quan gì tới cậu?” Giá trị tức giận của Lệ Hữu Tuấn một đường lên cao.
“Cái anh này… Anh cũng biết chị dâu nhỏ vì anh..” Tân Tấn Tài nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.
Chị dâu nhỏ từng dặn dò không thể nói cho anh hai.
Nhưng không nói mà để bọn họ cứ hiểu lầm như vậy sao?
Lệ Hữu Tuấn rất nhạy cảm: “Cô ấy thế nào?”
*Ui da, em không quản được hai người.
Anh tự mình hỏi chị dâu nhỏ đi. Em chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng ức hiếp chị dâu nhỏ nữa, nếu không sau này anh hai khẳng định sẽ rất hối hận”
Tân Tấn Tài chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng còn chưa đi tới cửa, đã ệ Hữu.
Tuấn bắt lấy cái gáy: “Nhóc con thúi, lạc mềm buộc chặt với anh à? Xem cậu có cái mạng này hay không.”
Tần Tấn Tài ứa mồ hôi lạnh: “Anh hai, xin anh bỏ qua, không phải em không nói, là chị dâu nhỏ không cho phép bọn em nói.”
“Không nói? Vậy tôi sẽ cắt đầu lưỡi sau này khỏi nói”
“Em… Á, anh hai, miệng vết thương của anh bong ra rồi”
“Hí..* Lệ Hữu Tuấn ngã xuống đất.
Tân Tấn Tài lập tức gọi y tá tới, hỗn loạn trong phòng.
Tô Kim Thư chỉnh đốn một chút trong toilet, đợi đến khi nhìn không ra mình vừa khóc mới đi ra ngoài Lệ Hữu Tuấn vừa rồi đã nói muốn ly hôn, đợi lát nữa cô đưa hai đứa nhỏ đi tới cục dân chính chờ tin tức của anh là được.
Cô nợ ân tình của Lệ Hữu Tuấn, vẫn chưa thanh toán xong, “Mẹ, tụi con vẫn chưa gặp mặt cha, tụi con không đi” Tô Mỹ Chỉ liều mạng lau nước mắt, tức giận trừng mắt Tô Kim Thư: “Mỹ Chỉ ầu, chỉ muốn gặp cha”
Tô Kim Thư bất lực nhìn Tô Mỹ Chỉ ôm khung cửa không chịu đi, khóe mắt ấm áp: “Mỹ Chỉ, con nghe mẹ nói. Chỉ có hai người yêu nhau thật lòng mới có thể kết hôn rồi ở bên nhau. Cha và mẹ… là kết hôn giả, cho.
nên lát nữa sẽ phải ly hôn.”
“Mẹ, ly hôn là gì?” Tô Mỹ Chi nghẹn ngào.
Có mấy lời nhất định phải nói rõ với con, luôn gạt cô bé, chỉ khiến cô bé càng tổn thương hơn.
Tô Kim Thư quyết định dứt khoát: “Ly hôn chính là… sau này Lệ Hữu Tuấn không còn là cha của các con.”
“Mẹ, mẹ nói bậy” Nước mắt Tô Mỹ Chi bộp xuống: “Mẹ, mẹ nói dối, con chán ghét mẹ.”
Rống xong câu này, cô bé co cẳng chạy mị “Mỹ Chi”
Tô Kim Thư hét lên một tiếng, lo lắng đuổi theo.
“Tô Mỹ Chỉ!” Tô Duy Hưng cũng chạy.
theo ra ngoài.
Hai người chạy ra cao ốc khu nội trú, la hét một cách sốt ruột.
Bên ngoài khu nội trú chính là đường cái ngựa xe như nước, nếu cô bé chạy trên đường…
Tô Kim Thư không dám nghĩ.
Nhưng hai người một lớn một nhỏ chạy một vòng cũng không tìm được Tô Mỹ Chi, Tô Kim Thư sợ hãi, hai chân mềm nhũn xém chút không đứng vững.
“Duy Hưng, con ở đây chờ mẹ, mẹ ra bên ngoài tìm thử. Con tuyệt đối không được chạy loạn”
Tô Kim Thư miễn cưỡng đứng vững, co cẳng chạy ra bên ngoài.
Vừa chạy được hai bước đột nhiên đâm vào một người.
“Thật xin lỗi.”
Tô Kim Thư cũng không ngẩng đầu lên, liều mạng xin lỗi.
Người đàn ông đối diện đỡ cô lên: “Cô à, cô không sao chứ?”
Tô Kim Thư hồn bay phách lạc ngẩng đầu.
Đứng trước mặt mình, là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, nhìn gần cao một mét chín.
Trên mặt đeo một mắt kính gọng vàng, nhìn qua có vẻ là người khiêm tốn, văn vẻ lịch sự.
Khi anh ta thấy rõ gương mặt của Tô Kim Thư, đáy mắt tỏ ra vẻ kinh ngạc.
Là cô?
“Tôi.
Tô Kim Thư đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên sau lưng cô vang lên tiếng lạnh lẽo: “Phụ nữ của tôi, không cần người khác quan tâm.”
Tiếng nói quen thuộc này là…
Tô Kim Thư vội vàng quay đầu.
Liếc mắt liền thấy Lệ Hữu Tuấn, còn có Tô Mỹ Chỉ đang dựa sát vào ngực anh, vẫn đang nức nở không ngừng.
“Mỹ Chỉ”
Tô Kim Thư bỗng nhiên thở dài một hơi, vội vàng chạy tới, muốn nhận lấy Tô Mỹ Chỉ.
Nhưng Tô Mỹ Chỉ lại dùng ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn cô, uất ức không chịu rời khỏi cha.
Như vậy thật giống như biết cô bé buông lỏng tay sẽ không còn được nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vậy.
“Mỹ Chỉ?” Tô Kim Thư có chút tổn thương.
Tên Lệ Hữu Tuấn này.
Chẳng qua mới làm cha của bọn nó mấy ngày thôi mà.
Quả thực sức quyến rũ lớn như vậy sao?
Ngay cả trẻ con cũng bị anh ta mê đắm.
“Cha, Mỹ Chỉ không muốn cha và mẹ ly hôn, Mỹ Chỉ không muốn rời khỏi cha” Tô Mỹ Chỉ dùng sức ôm chặt cổ Lệ Hữu Tuấn.
Giọng nói vô cùng đáng thương kia khiến Lệ Hữu Tuấn từ trước đến nay, tích cách lạnh lùng cũng không nhịn được trở nên dịu dàng: “Mỹ Chỉ ngoan, cha sẽ không rời xa con?”
Ánh mắt Tô Mỹ Chỉ rực sáng: “Thật sao?”
Tô Kim Thư nhíu mày, im lặng chất vấn.
Nhưng Lệ Hữu Tuấn không thèm nhìn thẳng cô, ngược lại nhìn về phía người đàn ông đã bị việc xưng hô liên tiếp này khiến đầu óc choáng váng.
”.. Con bé gọi anh là cha sao?” Khóe miệng người đàn ông giật một cái, không thể tin vào tai mình.
“Có quan hệ với anh à?” Lệ Hữu Tuấn lạnh lẽo nhìn anh ta, vô ý thức đưa tay kéo Tô Kim Thư đến cạnh mình.
Tô Kim Thư lập tức không kịp phản ứng, bị kéo vào trong ngực anh.
“Hừ”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng hừ nhẹ.
Tới gần như thế, Tô Kim Thư mới phát hiện trên người Lệ Hữu Tuấn giống như đã đâm mồ hôi, dường như anh đang chịu đựng gì đó “Cậu cả Lệ chớ căng thẳng” Người đàn ông dò xét ánh mắt Tô Kim Thư một phen, khóe miệng lập tức nhếch lên: “Nhiều năm như vậy, khẩu vị cậu cả Lệ vẫn trước sau như một: Lệ Hữu Tuấn níu cổ áo người đàn ông lại, sức vô cùng lớn, khiến anh ta hít thở không thông: “Có người nào nói cho anh biết tôi ghét nhất là người khác xen vào việc của tôi hay không?”
“Khụ khụ” Người đàn ông khẽ ho hai tiếng.
Mãi đến khi Lệ Hữu Tuấn vứt anh ta sang bên cạnh, anh ta cười, sửa lại cà vạt cổ áo một chút, rồi sau đó xoay người đi.
Chỉ chẳng qua lúc anh ta lướt qua Lệ Hữu Tuấn, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được nói nhỏ: “Cho dù muốn tìm thế thân, sức chiến đấu cũng phải mạnh một chút. Người này… quá yếu”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn chợt lạnh lẽo.
Khóe miệng người đàn ông giật một cái, quay người rời khỏi.
Lục Anh Khoa lập tức theo sau: “Cậu chủ?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng mở miệng: “Phái người theo dõi.”
“Vâng”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!