Chương 633-3
Nói xong, Liễu Minh Hoa đứng dậy chuẩn bị đi Đây là lần đầu tiên Nhan Thế Khải thấy cô †a quả quyết như thế, không tiếp tục dây dưa anh ấy nữa, trong lòng cũng rất kinh ngạc: “Minh Hoa…”
Mắt Liễu Minh Hoa sáng rực lên, nhưng vẫn rất tỉnh táo xoay người sang chỗ khác: “Anh Khải, còn có chuyện gì khác không?”
“Cô thật sự… Thật sự tình nguyện giúp Tô Kim Thư à?”
Nhan Thế Khải vẫn còn đôi chút nghỉ ngờ, dù sao một lần bị rằn căn, mười năm sợ dây thừng.
Lúc trước nếu không phải hai người Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân bắt tay vạch trần âm mưu của người phụ nữ này, nói không chừng mình cũng đính hôn với cô ta chỉ vì áy náy.
Liễu Minh Hoa đã đoán được từ lâu, rằng một ngày nào đó Nhan Thế Khải chắc chẳn sẽ hỏi cô ta vấn đề này.
Chỉ cần anh ấy mở miệng hỏi, vậy thì cô ta và anh ấy vẫn có cơ hội.
Liễu Minh Hoa do dự một lát, cuối cùng cô ta vẫn lắc đầu, nói lời thật lòng: “Nói thật, em cũng không muốn giúp cô ta, cho dù ban đầu cô ta chỉ muốn tốt cho anh, nhưng mà cô ta vẫn chia rẽ chúng ta”
“Vậy tấm ảnh này…”
“Đó là bởi vì em muốn giúp anh, thật sự không đành lòng thấy anh bởi vì chuyện của cô ta mà phải sứt đầu mẻ trán. Trong khi cô ta vẫn đang an tâm hưởng thụ sự yêu thương của Lệ Hữu Tuấn, mang đứa con của người khác, hoàn toàn không nhìn đến nỗi khổ tâm của anh!”
Tâm cơ của Liễu Minh Hoa vô cùng nặng nề, mỗi một câu của cô ta đều đâm trúng điều ở sâu trong nội tâm Nhan Thế Khải.
‘Vừa thấy người đàn ông thay đổi sắc mặt, Liễu Minh Hoa đã biết lần này mình đạt được mục đích.
Xem ra vừa nấy mình cố ý ngã cũng đáng lắm!
Nghĩ tới đây, cô ta gật đầu rồi không hề do dự quay người bỏ đi.
Nhan Thế Khải cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, đột nhiên trở nên trầm mặc.
Liễu Minh Hoa mới đi ra quán cà phê, còn chưa đi được mấy bước, đã đột nhiên bị người †a ngăn lại.
“Liễu Minh Hoa, trùng hợp vậy à!”
Đây là giọng của Lâm Thúy Vân.
Lần trước đụng phải một người bị bệnh thần kinh, để người phụ nữ này chạy mất, lần này cô ấy chuyên môn đến đây chặn đường Cô ta.
Liễu Minh Hoa biết Lâm Thúy Vân sẽ tới lần nữa, cho nên cô ta cũng đã nghĩ kỹ đối sách trước: “Rốt cuộc là vì trùng hợp, hay là lần trước cô còn không cam lòng, cho nên cố ý chạy đến bệnh viện chặn đường tôi? Hai chúng ta nói thế nào cũng rất quen thuộc, không cần phải giả vờ trước mặt tôi!”
Lâm Thúy Vân thấy thái độ của cô ta như thế, cũng lười giả bộ tiếp: “Đúng vậy, hôm nay tôi cố ý đến đây chặn đường cô đó, bây giờ tôi cũng lười nói nhiều với cô nữa, lập tức giao thứ đó ra đây!”
Liễu Minh Hoa nhịn không được cười nói: “Cô đúng là người bạn thân tốt nhất Bạch Lạc!”
“Bớt nói nhảm cho tôi nhờ, nếu như cô không giao ra, cô có tin hôm nay tôi lập tức đánh cô thành đầu heo không! Lần trước có người cứu cô, lần này tôi ngược lại muốn xem xem ai còn dám xen vào việc của người khác nữa!”
Lúc nói chuyện thái độ của Lâm Thúy Vân rất phách lối, dáng vẻ này cực kỳ giống một chị cả đang thu phí bảo vệ.
Dù sao cô ấy đang đối mặt với kẻ hèn hạ ác độ dối trá mà hay giả vờ như Liễu Minh Hoa, vốn dĩ cô ấy cũng cần phải khách khí với cô ta làm gì Liễu Minh Hoa cười nghiêng đầu đi, nói: “Làm sao bây giờ? Tôi thật sự rất ghen tị vi Tô Kim Thư! Vừa nãy còn có lốp xe dự phòng quan tâm cô ta, hiện tại còn có một cô bạn thân đứng đây bênh vực kẻ yếu thay cho cô ta, đến khi nào tôi mới có thể may mắn như vậy?”
“Lốp xe dự phòng gì chứ? Miệng của cô sạch sẽ chút đi!”
“Tôi muốn nói cho cô biết, thứ đó tôi đã giao cho anh Khải. Cô biết mà, tôi toàn tâm toàn ý đối với anh ấy, tôi thật sự rất thích anh ấy. cô muốn tôi đưa cô cái gì, tôi chưa chắc sẽ cho, nhưng nếu như anh ấy hỏi tôi thứ đó, tôi nhất định sẽ chol”
Lâm Thúy Vân tỏ vẻ nghỉ ngờ lời nói của người phụ nữ này: “Cô đưa cho anh ấy thật à?”
Liễu Minh Hoa chỉ cười, quay đầu nhìn thoáng qua quán cà phê sau lưng: “Hiện tại anh ấy đang ở bên trong, không tin thì cô có thể hỏi anh ấy, hỏi xong rồi nhìn lại xem tôi có nói dối hay không.”
Cô ta đương nhiên không nói dối, trước khi bản gốc bị Asius cướp đi, Nhan Thế Khải đúng là lấy đi một bản sao từ trong tay cô ta.
Lâm Thúy Vân cười lạnh một tiếng, không hề do dự nhấc chân đi vào trong quán cà phê: “Cô đừng cho là tôi không biết hỏi, nếu như cô.
không giao cho Nhan Thể Khải, xem tôi thu thập cô thế nào đi!”
Liễu Minh Hoa cười gãn một tiếng, sau đó quay người cao ngạo bỏ đi.
Lâm Thúy Vân được Nhan Thế Khải xác nhận đáp án mà cô ấy muốn.
Đúng thật Nhan Thế Khải đã lấy bản sao đi, hơn nữa còn tiêu hủy, thậm chí anh ấy còn đang định tìm ra người muốn hãm hại Tô Kim Thư.
Sau khi nhận được trả lời chắc chắn, trái tim của Lâm Thúy Vân cuối cùng cũng thoáng buông lỏng một chút.
Nếu như là Nhan Thế Khải, Lâm Thúy Vân gần như nắm chắc chín phần mười là phần tài liệu đó tuyệt đối sẽ không lạc ra bên ngoài.
Nhan Thế Khải hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của Tô Kim Thư, mà Lâm Thúy Vân lại biểu hiện vô cùng kinh ngạc: “Nhan Thế Khải, chẳng lẽ dạo này anh cũng không liên hệ với Kim Thư à?”
Nhan Thế Khải đột nhiên trầm mặc lại.
Không phải anh ấy không muốn liên hệ với Tô Kim Thư, mà là bởi vì bên cạnh Tô Kim Thư có một người đàn ông với lòng chiếm hữu cực kỳ mạnh.
Chỉ cần có giống đực tới gần bên người Tô Kim Thư, tên Lệ Hữu Tuấn kia đều sẽ bộc phát ngay lập tức.
Huống chỉ là người đàn ông đã yêu Tô Kim Thư nhiều năm như vậy, thậm chí có thể không hề giữ lại chút nào như anh ấy.
Mặc dù biết đoạn tình cảm này rất có thể sẽ không có bất kỳ kết quả nào, nhưng nếu như tình cảm của con người thật sự có thể khống chế, nói buông xuống liền để xuống, hắn cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Một tuần lễ trôi qua rất nhanh, hai người Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân dưới sự vun trồng của hiệu trưởng Lý và cô Tư Anh, thực lực tăng lên cực nhanh.
Ban đầu ở trường học, các cô chẳng qua chỉ học một chút da lông mà thôi.
Nhưng mà ở chỗ hiệu trưởng Lý và cô Tư Anh, hai người các cô gần như đã khiên chiến mỗi một tình huống sẽ gặp được trong thực tiễn.
Cho nên trong thời gian mười ngày ngắn ngủn, hai người thầy giáo đã coi như rất hài lòng về các cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng, đã đến ngày hội giao lưu.
Trên bậc thang trong hội trường của đại học Lan Ly, chỗ ngồi cũng chia ra hai bên trái phải, dựa theo người ủng hộ khác nhau giữa các đội ngũ trên sân giao lưu, các học sinh có thể tự do lựa chọn ngồi ở phía đội ngũ mình muốn ủng hộ.
Bởi vì lúc trước đại học Lan Ly đã tuyên truyền rất nhiều về hội giao lưu lân này, cho nên gần như tất cả các giáo viên học sinh đều tham gia, thậm chí còn có một số bộ phận truyền thông cũng có mặt.
Hội giao lưu này sẽ kéo dài trong một ngày, buổi sáng là thi đấu về lĩnh vực văn nghệ, buổi chiều là Đông y Tây y sống mái với nhau, sau khi kết thúc sẽ cho ra một kết quả.
Smith Phạm ngồi trên ghế khách quý, khi nhìn thấy phần lớn người dưới sân khấu đều ngồi bên chỗ ủng hộ ngoại quốc, nhịn không được cười đắc ý: “Tôi đã bảo rồi, vốn liếng là tất cả, cho dù trong trường học, nơi được xưng là thuần khiết nhất thì cũng chắc chắn không ngoại lệ, được ủng hộ như thế này, các cậu cứ việc thoải mái đánh cược một lần đi!”
“Em đã biết, thưa thầy”
“Con đã biết, thưa cha”
George và Asius bọn họ gật đầu thật mạnh, trên gương mặt thâm thúy trên mặt lần lượt lộ ra vẻ mong đợi.
Nền giáo dục của nước ngoài khác với nước Thiên Hoàng, đoàn người George đều thể hiện mong muốn thể hiện cực mạnh, dường như không hề biết hai chữ “khiêm tốn” viết thế nào.
Trong ý thức của bọn họ, có năng lực mạnh mẽ thì nên bày ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!