Chương 412: Phản đối không có hiệu lực
Nói xong lời này, con ngươi ông cụ Lệ đột nhiên đảo một cái, xoay người nắm lấy Lệ Hữu Tuấn: “Ông nói này nhóc con, không phải lúc nấy cháu vừa nói ông lẩm cẩm sao? Đi, bây giờ ông.
nội liền cẩn thận chơi với cháu một ván, xem đầu óc ông có lẩm cẩm hay không nhé!”
Lệ Hữu Tuấn dửng dưng nhìn ông cụ Lệ: “Ông chắc chưa?”
Ông cụ Lệ vỗ mạnh một cái vào đùi, mắt trợn trừng: “Tất nhiên là chắc rồi!”
“Ý cháu là, ông chắc chắn sẽ không chơi xấu, không đi lại chứ?”
Bị vạch trần trước mặt mọi người thế này, khuôn mặt già nua của ông cụ Lệ đỏ ửng: “Nói cái gì đó? Đứa nhỏ này chỉ toàn thích nói nhảm nhí! Cùng lắm ông đây hứa với cháu, không chơi xấu, không đi lại”
Nói xong, ông ấy vội vàng kéo Lệ Hữu Tuấn ầm ầm ra sân sau Nhưng chưa đi được hai bước, Lệ Trí Bình đã ngăn ông ấy lại “Không được, cha, ở đây vẫn còn nhiều khách mời như vậy! Cha đi còn đi đánh cờ gì nữa ạ? Mặc kệ khách khứa ở đây sao ạ?”
Ông cụ liếc ngang bọn họ: “Thấy các người khó chịu ghê, bớt dài dòng địt”
Nói xong, ông ấy vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng vừa bước tới cửa, ông ấy như là chợt nhớ ra điều gì đó.
Quay đầu lại nhìn Tô Kim Thư: “À mà, cô gái nhỏ này, cháu tự chơi một mình ở đây nha, ông với Hữu Tuấn sau khi chơi cờ xong sẽ quay lại”
Tô Kim Thư cười hiền hòa: “Được ạ-‘ Lệ Hữu Tuấn hơi lo lắng một chút, ánh mắt dò hỏi Tô Kim Thư gật đầu với họ, nói thầm: “Đi đi, em không sao.”
Có phản ứng này của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn mới quay đầu đi theo ông cụ ra sân sau.
Lê Duyệt Tư nấy giờ vẫn ở bên cạnh nhìn cảnh này, mặt vì tức giận mà tái đi.
Tay phải cầm ly rượu dùng sức quá, các khớp xương chuyển sang màu trắng, Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?
Lệ Hữu Tuấn chỉ rời đi một lúc cũng phải hỏi ý kiến Tô Kim Thư?
Lúc trước khi anh còn ở bên cạnh mình, dù là hết sức yêu chiều nhưng sẽ không bao giờ đưa lịch trình của anh cho mình.
Lê Duyệt Tư cần răng nghiến lợi nhìn chắm chăm Tô Kim Thư: Không biết tại sao, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả vờ thuần khiết của Tô Kim Thư, cô ấy đã cảm thấy ghê tởm mà trước đây cô ấy chưa từng cảm thấy.
Rõ ràng là cô và Lâm Thúy Vân là hai con người hèn hạ đã phá hoại hạnh phúc của mình, đoạt đi cả hai người đàn ông ưu tú nhất bên cạnh mình, để cho mình trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô, Hai người họ đã làm mình trở nên thảm hại như vậy, có tư cách gì hưởng thụ hạnh phúc chứ?
Ánh mắt Lê Duyệt Tư trở nên ác độc: Tô Kim Thư và cả Lâm Thúy Vân nữa, đừng tưởng rằng hai người đã trốn thoát một lần thì cả đời đều trốn thoát!
Tôi, Lê Duyệt Tư có thời gian để từ từ chịu đựng các người!
Các người hủy hoại hạnh phúc của tôi, tôi sẽ theo hủy hoại các người cả đời!
“Lan Kiều, Lan Kiều!”
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp ngoài cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Duyệt Tư.
Cô ấy quay đầu nhìn sang, thấy Ninh Lan Kiều đang che miệng, nhanh chóng chạy về phía ngoài cửa.
Cũng đúng, đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, chỉ cần là phụ nữ thì không thể nào chịu đựng được. Chưa kể người phụ nữ kia còn là cháu gái của Tư lệnh Phùng, từ nhỏ đã là cô gái lá ngọc cành vàng được người người sùng bái Bởi vì Tư lệnh Phùng đã tỏ rõ thái độ lựa chọn Lệ Hữu Tuấn mới làm cho những cậu ấm thủ đô không dám có ý gì với cô ấy. Nếu không người theo đuổi Ninh Lan Kiều nhất định phải xếp hàng dài.
Bạch Ninh Hương lao ra cửa để đuổi theo, đột nhiên gọi Lệ Minh Hi cản lại Anh ta mỉm cười nhìn bà: “Thím ba, bỏ đi thôi, thím còn đuổi theo cái gì nữa? Bây giờ Hữu Tuấn đã có ông cụ chống lưng, lại càng không chịu thỏa hiệp với thím. Ninh Lan Kiều này chính là cháu gái của Tư Lệnh Phùng, thím cảm thấy Tư Lệnh Phùng có thể chịu để cho cháu gái của mình làm người thứ ba sao?”
Bạch Ninh Hương tức giận run lên, móng tay như muốn cảm vào xe lăn, lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi Lệ Minh Hi cười: “Tôi đã nói rồi, thím ba, thím nhìn thoáng chút đi. Hữu Tuấn không có phúc hưởng thụ người đẹp, nhưng mà tôi có nè!”
Nói xong, anh ta quay người đuổi theo hướng Ninh Lan Kiều đã rời đi.
“Cậu!”
Bạch Ninh Hương ngồi trên xe lăn cũng không thể đuổi kịp, bà chỉ có thể run lên vì tức giận.
Nỗi tức giận trong lòng không thể trút bỏ, bà quay hướng xe lăn, lao về phía Tô Kim Thư.
Bà chỉ căm tức không thể đứng dậy lúc này, nếu không nhất định phải hung hăng con người hèn hạ kia một cái!
Khi bà lao đến trước mặt Tô Kim Thư, thuận tiên cầm ly rượu bên cạnh ném vào người cô.
Đúng lúc đó, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô.
Sức mạnh quá lớn khiến đôi tay cô đông cứng lại trong không khí.
Bạch Ninh Hương ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người ngăn cản mình lại là Lục Mặc Thâm.
“Di à, hôm nay là ngày mừng thọ của ông cụ ì cũng không muốn làm ầm ïthành mất mặt Giọng nói của Lục Mặc Thâm nhẹ nhàng ôn ồn nhưng lại mang một cảm giác ngột ngạt khiến người ta không thể chống cự.
Bạch Ninh Hương liếc nhìn xung quanh, thấy rằng thực sự có nhiều người đang nhìn về phía này.
Bà lạnh lùng bỏ tay xuống, cố gắng duy trì phong thái đoan trang của mình: “Mặc Thâm, lẽ nào cậu cho rằng ngày hôm nay cô ấy đến đây làm náo động còn chưa đủ mất mặt sao?”
Tô Kim Thư nhíu mày thật chặt, cô không hiểu rõ ràng đây là lần đầu tiên mẹ của Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy mình, tại sao bà lại cực kỳ có ác cảm với cô như vậy?
Cô nhìn Bạch Ninh Hương một cách đúng mực: “Di à, ngược lại cháu thấy phép lịch sự nên có cháu đều làm đúng mực rồi, nếu nói mất mặt thì có lẽ là thái độ của người nhà họ Lệ hơi quá khích Cứ như vậy vừa ăn cứng vừa ăn mềm, Bạch Ninh Hương gần như bật cười tức giận: “Theo ý của cô thì cô không sai gì cả, người của nhà họ Lệ mới sai hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!