Chương 230: Đóa hoa mỏng manh như tôi
Ngay sau đó, tin nhắn của giáo sư Lục được gửi tới.
Lần thi thử đợt trước rớt bốn môn, tôi nghĩ tôi nên mời cha mẹ của cô lên trường tâm sự một chút.
Một bước ngoặt lớn nha!
Lâm Thúy Vân gần như dựng đứng tóc gáy lên.
Giáo sư Lục, cái con người mặt người dạ thú này!
Thế mà lại lấy chuyện mời phụ huynh lên trường uy hiếp cô ấy sao, thực sự coi cô ấy là một đứa con nít ba tuổi à!
Nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy đã lớn như vậy rồi, sợ nhất vẫn chính là mời phụ huynh.
Quả thực quá vô sỉ rồi!
Tô Kim Thư thấy Lâm Thúy Vân chậm chạp không có đi theo nên nghi ngờ quay lại.
“Thúy Vân, có chuyện gì vậy?”
Lâm Thúy Vân dùng sức điều chỉnh hô hấp của mình. Thời điểm ngẩng đầu lên, khóe miệng còn mang theo nụ cười quái dị *À cái đó, Kim Thư, tớ còn có việc phải làm nên hiện tại không đi được.”
“Cậu không muốn đi vào gặp nam thần của cậu sao?”
“Lần sau tớ sẽ đi…”
Lâm Thúy Vân còn định nói gì đó thì điện thoại lại rung lên.
Cô ấy liếc nhìn màn hình “Cô còn mười giây nữa”
Giáo sư Lục, con mẹ anh!
“Không nói chuyện nữa, tớ phải đi ngay”
Lâm Thúy Vân gần như lao ra cửa chỉ sau hai bước.
Mở cửa xe, ngồi lên xe, một loạt hành động tựa như nước chảy mây trôi.
Cô thở hổn hến nhìn giáo sư Lục, khóe miệng co giật “Giáo sư Lục nói thế nào anh cũng phải làm gương sáng cho người khác nữa, anh không thể vô sỉ như vậy được.”
Ánh mắt Lục Mặc Thâm nhàn nhạt.
“Thân là học trò, một chiêu uy hiếp người này cô học cũng không thua kém gì tôi đâu”
“Bụng dạ hẹp hòi, anh căn bản chính là muốn trả thù mà thôi”
Lâm Thúy Vân còn đang không ngừng nghĩ linh tinh.
Giáo sư Lục đột nhiên nghiêng người trực tiếp bao bọc cô dưới cái bóng của anh.
Anh híp mi šy thái độ từ trên cao nhìn xuống nhìn cô.
“Tôi là một doanh nhân. Những người kinh doanh thông minh không bao giờ làm ăn thua lỗ.”
“Cô làm tôi phải bồi thường hợp đồng ba mươi tỷ đồng, cô tính làm sao đền bù tổn thất cho tôi đây?”
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy đầu óc ong ong sắp vỡ r Kết thúc rồi Cái tên mặt người dạ thú kia thật đúng là đến tìm cô ấy tính sổ sách rồi.
Đây chính là là ba mươi tỷ đồng đấy.
Dù có lấy toàn bộ nhà họ Lâm để bồi thường cũng đền không nổi.
Lúc này, e rằng đã gây ra chuyện lớn rồi.
Lâm Thúy Vân kiên trì, dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh ta, cố gắng đẩy anh ta ra xa thêm một chút.
“Cái đó… Giáo sư Lục, vừa rồi anh cũng không nói có chuyện quan trọng như vậy phải xử lý nha”
“Cô cũng không có hỏi tôi mà”
Lâm Thúy Vân Cắn chặt răng, hơn nửa ngày về sau mới làm ra một bộ dáng vẻ anh dũng hy sinh, ngẩng đầu lên.
“Cái kia, nếu anh không ghét bỏ đóa hoa mỏng manh như tôi, anh xem một chút… tôi thế nào?”
Khuôn mặt Lục Mặc Thâm đen lại.
“Cô đang nói cái gì vậy?”
Đầu Lâm Thúy Vân mồ hôi nhễ nhại: “Nếu thực sự không được thì tôi chỉ có thể lấy thịt ra đền bù thôi.
Khuôn mặt điển trai của Lục Mặc Thâm đột nhiên trở nên đen như cái đáy nồi Trong đầu Lâm Thúy Vân này rốt cuộc là chứa cái gì vậy!
Hay là do cô ấy đoán chắc anh ta không dám động vào cô ấy nên mới nói mấy lời này!
Nhưng mà…
Nhìn cô ấy nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, trán đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, trông bộ dạng cô ấy có vẻ rất lo lẳng.
Lục Mặc Thâm chớp mắt, chợt nhớ tới cảnh hai người trong phòng vệ sinh nam ở Alice Villa Hotel Khi đó, rượu của cô ấy bị người ta động tay động chân khiến cho ý thức không rõ.
Anh ta vừa mới đẩy cửa bước vào đã bị cô ấy kéo cà vạt trực tiếp đẩy anh ta ngồi thẳng lên nắp bồn cầu.
Cô ấy dạng chân ngồi trên người anh ta rồi bắt đầu một nụ hôn nóng bỏng ‘Yết hầu của anh ta có chút rạo rực, giờ phút này Lục Mặc Thâm nhìn chằm chằm ủ lại có một loại xúc động muốn Ánh mắt anh ta chớp chớp, thoáng nhìn thấy tay phải của cô ấy đang lặng lẽ chạm vào điện thoại.
Dưới ống kính mắt anh ta hơi chìm xuống, anh biết cô gái này có một bụng ý đồ xấu xa mà.
Xem ra lần này là muốn cố ý dẫn dụ rồi nhân cơ hội ghi lại băng chứng để uy hiếp anh ta sao!
“Bành!”
Lục Mặc Thâm trực tiếp lui lại ngồi vào ghế lái.
Sau đó nổ máy rồi phóng xe đi thật nhanh.
Lâm Thúy Vân trợn tròn mắt nhìn sững SỜ.
“Cái đó, cái đó… Giáo sư Lục, anh, anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?”
Lục Mặc Thâm phớt lờ cô ấy: “Không phải cô nói muốn lấy thân ra đền bù sao? Tôi không quen chơi trên xe nên chúng ta về khách sạn.”
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt trượt xuống, Lâm Thúy Vân sụp đổ hét lên: “A a a a a không muốn, anh mau thả tôi ra, anh là cái đồ mặt người dạ thú! Lưu manh không biết xấu hổ. Cứu mạng, Kim Thư mau cứu tớ với!”
Lúc Tô Kim Thư đẩy cửa bước vào, Thẩm Tư Huy vừa định rời đi.
Vừa nhìn thấy Tô Kim Thư, bọn họ giống như là thấy được ân nhân cứu mạng vậy.
Hai mắt Tân Tấn Tài sáng như bóng đèn.
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng về rồi”
Tô Kim Thư không nhịn được bật cười “Chị mới đi ra ngoài được hai tiếng thôi, cậu có cần khoa trương như vậy không.”
Cô lại liếc nhìn đồng hồ trên tường, đúng hai giờ.
“Tôi không đến muộn phải không?”
Đương nhiên những lời này của cô là nói cho Lệ Hữu Tuấn đang nằm trên giường bệnh nghe.
Tuy nhiên, áp suất không khí xung quanh Lệ Hữu Tuấn quá thấp, anh căn bản là không muốn nhìn thẳng vào cô.
Anh cúi đầu hờ hững lật cuốn tạp chí đang muốn rách bươm ra tới nơi rồi.
Tân Tấn Tài vội vàng ở một bên hoà giải.
“Cũng không muộn, mới một giờ năm mươi tám phút, vẫn còn sớm hai phút.”
“Xoẹt xẹt!”
Đây là âm thanh trong khi lật trang Lệ Hữu Tuấn đã xé tờ tạp chí làm đôi.
Tân Tấn Tài chỉ cảm thấy da đầu tê dại, xấu hổ ho khan một tiếng.
“Chị dâu, chúng em đi trước nhé. Chị ở lại đây chăm sóc anh trai nha, tạm biệt”
Tô Kim Thư gật đầu.
“Được rồi, mọi người vất vả rồi”
“Chị này thật là, còn khách khí như vậy với tụi em làm gì”
“Vậy ngày mai mọi người có tới nữa không?”
Lúc Tô Kim Thư đưa mọi người ra tới cửa lại đột nhiên hỏi thêm một câu.
Tân Tấn Tài sững người một lúc: “Ngày mai?”
Tô Kim Thư gật đầu, có chút ngượng ngùng.
“Là như vầy, ngày mai đoàn phim sẽ chọn diễn viên nam, tôi phải đi qua đó một chuyến”
“Tân Tấn Tài!”
Ngay lúc này, đầu giường bên kia đột nhiên bộc phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy sự kiềm chế và tức giận.
Làm cho tất cả những người có mặt đầu bị giật mình.
Tân Tấn Tài vội vàng rướn cổ lên, mồ hôi đầm đìa nói vọng vào trong.
“Anh trai, em đang ở cửa thôi. Anh không cần hét to như vậy, em cũng có thể nghe thấy mà: “Ngày mai anh đến bệnh viện, em tìm hai người chăm sóc đặc biệt 24/24 đến luân phiên chăm sóc.”
Khi Lệ Hữu Tuấn nói câu này, gân xanh trên trán đã bắt đầu nhảy loạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!