Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Hai Bảo, Giám Đốc Hàng Tỷ Yêu Vợ Tận Xương

Giờ khắc này, trên người cậu bé, Tống Ân Nhã thấy được bóng dáng của Mộ Nhã Triết!

Nhất là đôi mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi kia, giống y như đúc.

Hữu Hữu chỉ tay ra cửa, giọng gằn từng chữ: “Cút ra ngoài!”

“Có quyền gì mà đuổi người?” Tính khí ngang ngạnh của Tống Ân Nhã cũng nổi lên, chống đối nói: “Cái thằng nhóc này miệng lưỡi y như mẹ nó! Mẹ của mày là đồ đê tiện, mày cũng là đồ đê tiện!”

“Cút ra ngoài! Nhân lúc tôi vẫn còn kiên nhẫn!”

Hữu Hữu chỉ vào cửa lần nữa, trong mắt lóe ra sát khí: “Không nên xuất hiện ở trước mặt mẹ tao nữa, vừa nhìn đến sắc mặc của đám đàn bà chanh chua, liền thấy chán ghét!”

Cậu rất ít khi mắng chửi người khác, bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy, một đứa con trai nên đối xử dịu dàng lịch sự với các bạn nữ.

Nhưng có lẽ là do lúc này khi thấy mẹ cậu bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy, cậu căm hận Tống Ân Nhã vô cùng, đối xử lễ độ với ả sao?!

“Mày, mày dám chửi tao là người đàn bà chanh chua?!” Tống Ân Nhã giận dữ tiến lên, tay hướng về phía mặt của cậu mà đánh xuống một cái tát.

Chính trong khoảng khắc đó, tay của Tiểu Dịch Thần đưa tới nhanh nhẹn giữ lấy cổ tay của ả.

Vân Thi Thi vội vàng ôm lấy Hữu Hữu vào lòng.

Tiểu Dịch Thần vừa nghĩ tới Tống Ân Nhã mắng mẹ mình và em trai mình là đồ đê tiện, tức giận khó mà kiềm chế được bùng nổ lên.

Cánh tay giữ chặt tay của Tống Ân Nhã, ra sức bóp mạnh, ánh mắt trừng trừng nhìn Tống Ân Nhã.

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cổ tay Tống Ân Nhã đã bị cậu bé vặn cho trật khớp!

“A –!” Tống Ân Nhã kêu thảm, lui lại mấy bước, ôm tay trốn sau Tống Vân Tích.

Lục Cảnh Điềm nhìn cách tay của Tống Ân Nhã, la lên thất thanh: “A! Ân Nhã… tay cậu… tay cậu trật khớp rồi!”

Tiếng thét kinh hãi của cô ta lôi kéo sự chú ý của Tống Ân Tích.

Anh ta nâng lên cánh tay của Tống Ân Nhã, thấy khớp lồi lên.

Tống Ân Nhã rơi nước mắt, bị đau đến òa khóc.

Tống Vân Tích ánh mắt hiện lên tia không nỡ, không quản những chuyện khác, ôm Tống Ân Nhã rời đi.

Lục Cảnh Điềm mắt thấy hai người kia rời đi, cũng đi theo.

Trước khi đi, cô ta còn quay mặt trừng mắt lườm Vân Thi Thi, còn định mở miệng chửi rủa, nhưng khi ánh mắt Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn lại, cô ta chợt rùng mình một cái, miệng giật giật, hậm hực giậm chân bỏ đi.

Người đi rồi, sự cảnh giác của Vân Thi Thi lúc này mới buông lỏng, người hơi gục xuống, cúi đầu, tất cả sự chịu đựng gắng gượng bùng lên, cắn chặt môi, lệ nóng dâng trào.

Tại sao phải khi nhục cô như vậy?

Vì sao…

Lẽ nào có quyền có thế, là có thể xem thường tôn nghiêm của người khác như vậy sao?!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!