“…?”
Vân Thi Thi giãy giụa, Mộ Nhã Triết không cho phép cô trốn tránh, bàn tay to nhấn một cái trên eo cô, cả người cô càng dán chặt vào người anh.
Chỗ nào đó chặt chẽ dính sát.
Vân Thi Thi mấp máy môi.
“Chúng ta sinh một cô con gái nữa. Nhé?” Mục tiêu của anh rất rõ ràng, không cho phép phản đối, môi mỏng bao phủ lên môi của cô.
“Ưm…”
Tiếng kháng nghị của Vân Thi Thi hoàn toàn bị chôn vùi dưới nụ hôn thế công rào rạt của anh.
Đêm nay, Mộ Nhã Triết vô cùng cố gắng.
Ngoài cửa, hai bánh bao nhỏ rón ra rón rén dán lỗ tai trên cửa, nghe lén “Huyền bí” sau cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người mặt đầy nghi ngờ khó hiểu, một người thì mặt đỏ bừng không nói gì.
“Hữu Hữu…” Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng chọc vào eo Hữu Hữu, dán bên tai cậu hỏi, “Cha và mẹ đang làm gì vậy?”
Hữu Hữu vốn có tật giật mình, bị cậu đột ngột dán sát, hoảng sợ một phen, vỗ vỗ ngực, lập tức, ghét bỏ đánh một cái lên mặt Tiểu Dịch Thần, đẩy ra xa: “Đây là triết học, anh không hiểu.”
Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chất phác: “…”
Cậu lại dán lên: “Vậy em hiểu không?”
Hữu Hữu khẽ ho khan, mặt hơi đỏ lên, xoay người đi về phòng.
Tiểu Dịch Thần ba chân bốn cẳng chạy theo sát sau cậu, đóng cửa phòng, cười tít mắt hỏi: “Hữu Hữu, vậy… Hoa nở, kết quả là có ý gì vậy?”
“Không nói cho anh biết.”
“Nói đi nói đi, em thông minh như thế, hẳn là biết có ý gì mà.”
Thật ra, ý của hoa nở kết quả, Hữu Hữu cũng không hiểu lắm, nhưng mà trước mặtTiểu Dịch Thần, cậu nhưng là muốn bày ra vẻ “Em cái gì cũng biết “!
“Không nói cho anh biết, không nói cho anh biết đâu!” Hữu Hữu bĩu môi, cố ý thừa nước đục thả câu.
Tiểu Dịch Thần hơi tức giận, bổ nhào cậu ngã xuống giường, vươn tay ra sờ eo của cậu, nắm chính xác nhanh điểm nhạy cảm của cậu, trái phải tấn công.
Hữu Hữu bị cậu biến thành chịu không nổi, sắp cười ra nước mắt.
“Nói cho anh biết đi, nói cho anh biết đi…”
“Mộ Dịch Thần… Ha ha ha ha… Mau buông tay…”
Tiểu Dịch Thần hài lòng nhìn Hữu Hữu ở dưới thân cậu không ngừng cầu xin tha thứ, chiêu này đúng là lần nào cũng có hiệu quả mà.
Hữu Hữu không chịu nhột nổi.
“Mộ Dịch Thần… khà khà… Đừng… Rất ngột… khà khà…”
Tiếng động quá lớn, thế cho nên đã kinh động đến hai người ở phòng ngủ chính.
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, bật cười: “Hai thằng nhóc còn chưa ngủ hả?”
“Không cần lo cho bọn họ.” Mộ Nhã Triết không vui vì lực chú ý của cô rơi vào chuyện khác, cúi đầu, che lại đôi môi mềm mại của cô.
Vì thế, một phòng kiều diễm.
Nhà chính của họ Mộ.
Mộ Uyển Nhu không ngừng đi qua đi lại trong phòng sách.
Giờ cô ta không dám ra ngoài, bởi vì cô ta nghĩ, dù cô ta đi tới đâu, Mộ Liên Tước sẽ phái người theo sát, lần trước Ngải Luân bị giết, không thể nghi ngờ, là cảnh cáo dành cho cô ta!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!