Thân hình thon dài của anh mạnh mẽ vô cùng, không để cô một đường lui nào cả, anh lại ép hỏi: “Em có muốn anh hay không, hả?”
“Muốn… muốn!”
Vân Thi Thi thấy ánh mắt u ám của anh, cô cũng không dám chọc giận anh, nên đành nói thật, trên mặt đỏ như cà chua chín rụng.
Mộ Nhã Triết vừa lòng nở nụ cười, anh nhẹ nhàng hôn cô, vừa hôn vừa thưởng thức thứ mùi vị và độ mềm ấm từ đôi môi cô.
Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng liếm quanh môi cô, tinh tế vẽ lại đường cong trên môi cô, tận hưởng hương vị ngọt ngào từ môi cô, lặp đi lặp lại, như một con chuồn chuồn xà trên mặt nước, một cách hời hợt, khiến cô cả người nóng ran.
Anh để môi mình sát môi cô, anh hỏi: “Muốn thế nào?”
Vân Thi Thi xấu hổ, nhìn vào đôi mắt ái muội của anh, đôi mắt anh thâm trầm, dục niệm không hề che dấu!
“Mộ Nhã Triết, anh đừng quậy nữa, nếu Hữu Hữu và Dịch Thần trở về, nhìn thấy cảnh này thì, không hay đâu!”
Cô nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần trở về thật thì…
Thôi xong…
Vân Thi Thi chỉ nghĩ thôi cũng thấy thẹn, trên mặt đã nóng còn nóng hơn, môi ướt át bị hôn làm cho đỏ hồng như máu!
Nghĩ lại, nếu bị thế thật, chắc cô tự đào hầm chôn mình cho xong.
“Em khoan nghĩ đến hai đứa đó đi, chăm sóc anh trước đã này!”
Anh rất tự nhiên không để cho cô trốn tránh, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhịn không được cúi đầu cắn nhẹ vào bờ vai nhắn nhụi trắng như ngọc của cô.
Cô nhịn đau, cắn chặt môi dưới, khống chết để mình không kêu lên!
Hành động đó của cô, làm anh có chút không vui.
Thứ nam tính của anh mạnh mẽ dựng đứng lên.
“Không chịu nói sao?”
Giọng nói anh đầy từ tính.
Cô đang mơ hồ, nhất thời không để ý, ngay cả hô hấp cũng gấp dần hơn, hít thở cũng không thông.
“Thi Thi, nói đi, em muốn anh làm gì nào, nói xem!”
Mộ Nhã Triết hôn lên vành tai cô, đem vành tai trắng như ngọc của cô ngậm lấy.
Cơ thể cô như có luồn điện giật không ngừng, truyền khắp tứ chi, tê dại cả người, làm cô thấy sợ hãi.
Người đàn ông này, sao có thể ác liệt như thế?
Vân Thi Thi không giống như những cô gái bình thường, cô chống đối anh, anh muốn nghe cái gì, cô sẽ không nói cho anh nghe.
Anh đã mất hết kiên nhẫn rồi.
Anh một tay nắm chặt bả vai cô, tay kia xé toặc áo bệnh nhân trên người cô, làn da trắng tuyết lộ ra, cùng với xương quai xanh mê người.
Lúc đầu, Vân Thi Thi còn giãy dụa.
Nhưng mà anh là một người đàn ông nóng nảy, anh không để cô kháng cự, anh đem cả người cô nhấc bổng lên.
Cô gầy như thế này, chỉ cần dùng nửa sức, anh cũng đã có thể nhấc bổng cô lên rồi, thế mà, cô còn dám chống đối anh sao!
Cứng đầu.
Không ngừng chống đối.
Vân Thi Thi nhăn mày, chớp mắt, cô đã nằm trong vòng tay anh.