*Ám độ trần thương: ý chỉ hành động lén lút
Xe tới rất nhanh, là một chiếc Santana màu đen, Tần Chu đang muốn đỡ Vân Thi Thi lên xe, lại bị lễ tân ngăn lại.
“Sao vậy?” Tần Chu nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lễ tân khẽ mỉm cười, lễ phép nói: “Thưa anh, tôi sẽ đưa cô gái này lên xe! Xin hỏi, nhà cô ấy ở chỗ nào?”
Tần Chu nhìn anh ta, nghiền ngẫm cười nói: “Phục vụ tận tình đấy nhỉ?”
“Tất nhiên!”
Tần Chu cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Thi Thi bất tỉnh nhân sự trong ngực, trong lòng hơi lo lắng.
Nếu có thể, tốt nhất là tự mình đưa cô về, anh ta vẫn có chút không yên tâm đối với cô.
Nhưng, phục vụ của khách sạn Đế Cung là số một, anh ta khá tin tưởng, không hoài nghi quá nhiều.
Anh ta đã từng xem qua sơ yếu lý lịch của cô, biết cô ở chỗ nào, bởi vậy nói địa chỉ cho phục vụ.
“Vậy phiền anh đưa cô ấy về nhà, chung cư quốc tế Kim Sắc Tinh Thành, tới cửa, vẫn phải phiền anh đỡ cô ấy lên lầu!”
Lễ tân lịch sự đỡ ngực khom lưng: “Vô cùng vinh hạnh, tôi sẽ đưa cô gái này về nhà an toàn!”
Tần Chu yên tâm giao người cho anh ta, lễ tân đỡ Vân Thi Thi ngồi lên ghế sau, đóng cửa lại, bản thân ngồi vào ghế điều khiển phụ, nhưng ở góc độ Tần Chu không thấy rõ lắm, đưa một tấm danh thiếp cho tài xế.
“Đi nơi này!”
Trên danh thiếp, rõ ràng là “khu biệt thự Tây Thái Hồ”, chung cư cao cấp của ban giám đốc Hoàn Vũ.
Người sau ngầm hiểu, tự nhiên biết rõ người phụ nữ đang ngồi ở đằng sau là đối tượng được lựa chọn của vị nhân vật nào đó!
Santana dứt khoát rời đi.
Tần Chu nhìn xe hơi màu đen đi xa, trong lòng có chút bất an, anh ta hơi hối hận, đáng lẽ nên tự mình đưa cô trở về.
Nhưng tiệc rượu còn có mấy nhà tài trợ đang chờ anh ta đi đàm phán, có một người là nhà đầu tư quan trọng đêm nay.
Chắn do anh ta suy nghĩ nhiều quá, từ tài xế đến lễ tân đều là người của khách sạn Đế Cung, đâu thể xảy ra phiền toái gì?
Tần Chu hít sâu, xoay người trở về khách sạn.
Xe hơi màu đen phóng nhanh trên đường quốc lộ, khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ xẹt qua rất nhanh, vô cùng nguy hiểm.
Lễ tân ngồi ở ghế điều khiển phụ bỗng lấy điện thoại ra, thông qua điện thoại, đầu bên kia, tiếng của một người đàn ông truyền đến: “Sự việc thế nào rồi?”
“Thưa ngài Ngải Luân, cô Vân Thi Thi đã ở trên xe, mong ngài yên tâm, chắc chắn làm đúng như sự dặn dò của ngài.”
Ngải Luân cảnh cáo nói: “Không được để lộ ra dấu vết gì, xử lý sạch sẽ chút.”
“Vâng!”
Lễ tân cúp điện thoại, liếc nhìn người đang ngồi đằng sau, thấy sắc mặt Vân Thi Thi không khoẻ dựa vào cửa sổ xe, đôi mày nhíu chặt, rõ ràng đang khó chịu.
Bên kia, Ngải Luân cúp điện thoại, quay đầu lại, thấy trước gương trang điểm, Mộ Uyển Nhu ngồi đối diện gương đang tỉ mỉ trang điểm.