Mộ Liên Tước lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Hữu Hữu, trên mặt hiện lên độc ác như rắn độc.
“Đừng gọi tôi là ông tư!”
Ông ta chán ghét nói một câu, lập tức lạnh lùng cười cười: “Kế hoạch lần này thất bại là tôi sơ suất rồi! Tất cả kế hoạch thất bại, căn bản là tôi không nghĩ đến, Mộ Nhã Triết vậy mà dạy dỗ ra được hai đứa con trai có năng lực phi phàm! Nếu dự liệu sớm, tôi sẽ không rơi đến nông nỗi này!”
Mộ Lâm Phong ở trong tay ông ta không ngừng vùng vẫy.
Thấy ông ta vùng vẫy, Mộ Liên Tước nổi giận gầm lên một tiếng: “An phận một chút! Không cho phép lộn xộn! Em cảnh cáo anh, bây giờ em cũng không có kiên nhẫn với anh đâu! Nếu anh còn không an phận, đừng trách em không nể tình cảm!”
“Hiện giờ em làm những chuyện này, sớm đã không để lại chút tình cảm rồi!” Mộ Lâm Phong oán hận nói.
Mộ Liên Tước nghe vậy, cười âm trầm một tiếng: “Trách em sao? Là anh không để ý tình cảm anh em trước! Không phải vừa rồi anh cố ý ném em ở đây sao? Sao thế? Anh hai, anh vậy mà sợ một đứa bé! Truyền ra ngoài sẽ làm cho biết bao nhiêu người chế giễu! Đường đường là nhị gia của nhà họ Mộ, lại bị một đứa bé làm cho khiếp sợ, anh sống hơn nửa đời người, em thấy hoàn toàn sống uổng phí rồi!”
“Em câm miệng lại!”
Mộ Lâm Phong tức giận nói: “Mộ Tứ, đây chính là em tạo nghiệt, vốn nên do em tự đeo! Cái gì mà anh không để ý tình anh em? Em mới chân chính là người có tâm địa sắt đá! Là em, mưu hại Liên Thành! Là em, hãm hại Ý San! Cũng là em hạ độc vào thuốc của ông cụ, toàn bộ chuyện đại nghịch bất đạo đều do em làm! Người mất hết tính người là em! Uổng công anh nhớ đến em là đồng gốc tương sinh, huyết mạch tương liên của anh, kết quả lại bị em cắn ngược một cái! Mộ Tứ, em làm cho anh quá thất vọng rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!