Lông mày nhíu lại, hai mắt nhắm chặt, bờ môi hơi vặn vẹo như thể đang cố gắng chịu đựng cái gì.
Lúc hôn mê, hai tay cô ôm chặt lấy bụng, cứ liên tục duy trì tư thế kỳ quái như vậy, cả người cuộn tròn lại, quần áo tả tơi rách nát, vết thương chồng chất, khắp người đều có dấu vết bị đánh.
Cô gần như đau đến mức ngất đi, cứng ngắc không có chút động tĩnh nào.
Cửa phòng giam được mở ra, Mộ Uyển Nhu dẫn theo một đám người vạm vỡ mặc đồ đen chậm rãi bước đến.
Cô ta dừng bước, đưa mắt ra hiệu, người đàn ông bên cạnh rảo bước đi tới.
Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo lớn rất dữ tợn, kéo dài quá nửa khuôn mặt, ngũ quan vốn đã xấu xí lại càng trở nên đáng sợ.
Hắn ta thong thả bước đến bên cạnh người phụ nữ đang nằm dưới đất, mũi giày đá đá vào cô mấy cái, thấy cô không có phản ứng thì đạp mạnh một cái lên vai cô.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng như tiếng xương cốt bị lệch đi, một hồi lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, xem ra người phụ nữ này thật sự đau đến ngất đi rồi.
Hắn ta nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu, thuộc hạ của hắn ngầm hiểu, đưa một đôi còng tay tới, cố định tay cô vào cây cột, sau đó bưng tới một chậu nước muối lạnh hắt thẳng lên đầu cô.
Nước muối vừa đổ xuống, lập tức ngấm vào vết thương trên người, miệng vết thương buốt rát, Vân Thi Thi đau đến mức hít sâu một hơi, cố gắng mở mắt ra.
Cơn đau kéo tới đột ngột khiến cô ngẩng mặt lên, đầu nặng nề chạm vào tường, cuối cùng mới tỉnh táo hơn một chút.