Chương 911: Xấu quá
Đào Lệ Mẫn nhìn sang Mạc Vũ Lý, rất nhanh đã nhận ra cậu bé chính là đứa trẻ đầu gấu đã dội nước trái cây vào người cô ta ở nhà hàng ngày đó.
“Cậu, cậu..” Cô ta ngạc nhiên chỉ vào Mạc Vũ Lý, sau đó nhìn về phía Khúc Lăng Cường.
“Lăng Cường, đứa bé này? Các người, các người…” Mặc dù cô ta cực kì kinh ngạc nhưng mà giọng nói của cô ta vẫn rất dịu dàng.
Cặp mắt đào hoa của Mạc Vũ Lý đảo qua, khóe miệng nở một nụ inh nghịch, trực tiếp ôm chặt lấy cánh tay của Khúc Lăng Cường: ơi, cái thím này là ai vậy? Trang điểm trên mặt của thím ấy quá đậm, quá xấu rồi”
Một câu bố ơi của cậu bé khiến cho Khúc Lăng Cường kinh ngạc suýt chút nữa thì té lăn ra mặt đất.
“Cậu gọi tôi là cái gì?” Anh ta cúi đầu vẫn không hiểu gì nhìn về phía Mạc Vũ Lý, thằng nhóc này lại đang nghĩ ra cái chủ ý xấu xa gì nữa đây!
Khuôn mặt nhỏ nhưng đẹp tới yêu nghiệp của Mạc Vũ Lý lập tức lạnh xuống, cậu bé lại đưa tay giữ chặt lấy Hoàng Ánh Tuyết: “Bố ơi, bố có còn là đàn ông nữa không vậy?. Con với mẹ vẫn đều đang ở nơi này mài! Vậy mà bố lại cùng với bạn gái cũ liếc mắt đưa tình như vậy. Thật sự quá đáng mà”
“Bố là cái đồ vong ân phụ nghĩa” Chỉ là trong lòng cậu bé tràn đây căm phẫn còn chưa nói xong, đã bị một tay của Hoàng Ánh Tuyết bịt miệng lại.
“Không có chuyện gì, đừng hiểu lầm, đứa bé này chính là cháu trai của tôi, cũng không có quan hệ gì với Khúc Lăng Cường. Thằng bé nó quá nghịch ngợm!” Nói xong, Hoàng Ánh Tuyết dùng sức kéo Mạc Vũ Lý về phía nhà vệ sinh ở bên trong phía cuối cùng của hội trường.
Sau khi cô ấy đi ra ngoài được mấy bước thì mỉm cười, khéo léo quay đầu lại dặn dò Khúc Lăng Cường: “Anh nên giải thích kĩ càng một chút, tuyệt đối đừng để cô Hoàng đây hiểu lầm”
Nhìn thấy cô ấy hành động mây trôi nước chảy như vậy, cũng không thèm thể hiện vẻ quan tâm, trong lòng của Khúc Lăng Cường đột nhiên cảm thấy bị đè nén lạ thường.
Xem ra cô ấy thật sự đã buông xuống chuyện của hai năm trước rồi.
Trong lòng của cô ấy, anh ta thật sự cũng chỉ là một người xa lạ, bạn bè bình thường mà thôi.
Đào Lệ Mẫn nhìn theo bóng lưng của Hoàng Ánh Tuyết, lại nhìn vẻ mặt của Khúc Lăng Cường một chút, khóe miệng nhếch lên.
Quan hệ giữa Khúc Cường và người phụ nữ kia xem ra cũng không tệ.
Nhưng mà, có cô ta Đào Lệ Mẫn ở đây thì Khúc Lăng Cường thất sự không thể nào đi yêu những người phụ nữ khác được.
Nghĩ tới đây, cô ta cười với Khúc Lăng Cường một nụ cười tự nhận là cực kì ngọt ngào: “Lăng Cường, nếu như anh đã quen biết với đứa trẻ kia. Như vậy chuyện lần trước ậu bé kia nghịch ngợm giội nước trái cây vào người em, em cũng sẽ không tức giận.”
Nhìn thấy Hoàng Ánh Tuyết lôi kéo Mạc Vũ Lý xuyên qua đám người càng chạy càng xa. Lúc này Khúc Lăng Cường mới quay đầu nhìn về phía Đào Lệ Mãn.
“Đứa trẻ kia từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, thật sự quá nghịch ngợm, tôi thay mặt cậu bé xin lỗi cô!” Đối mặt Đào Lệ Mẫn, anh ta vừa lễ phép, vừa xa cách. Tận lực duy trì một khoảng cách nhất định với cô ta.
“Lăng Cường, giữa chúng ta căn bản không cần khách khí như thế”
Nói xong, ánh mắt của cô ta lại tràn ngập thâm tình nhìn về Khúc Lăng Cường một chút.
“Những năm này, có thể là do tuổi tác của em đã cao, áp lực công việc cũng lớn, em cực kì nhớ nhung những ngày tháng của năm đó khi chúng ta vẫn ở nước ngoài. Khoảng thời gian ấy chính là thời gian mà em vui vẻ nhất thoải mái nhất mà em đã từng trải qua trong cuộc đời này: Đào Lệ Mẫn cúi đầu xuống, nghịch bộ móng tay cô ta vừa mới đi làm, lộ ra bộ dạng thẹn thùng của cô gái nhỏ.