Chương 450
Đào Lệ Mẫn thì nhân cơ hội tìm góc độ rồi nhấn nút camera của điện thoại.
Trên màn hình điện thoại, hình ảnh Tùng đang vòng tay qua eo Mạc Hân Hy hiện rõ, nhìn có vẻ quan hệ giữa hai người thật sự rất dễ gây hiểu lầm.
Phan Lệ Tư cố tình tỏ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “A, Giám đốc Lam Hiểu, xin lỗi nhé, tôi trượt tay một chút. Không phải cố ý gì đâu.
Mạc Hân Hy đã thoảng nhìn thấy hành động của Đào Lệ Mẫn, cô liền đứng thẳng dậy, đẩy Tùng ra rồi đi thẳng về phía Đào Lệ Mẫn.
“Cô vừa mới chụp ảnh đúng không?” Giọng cô lạnh lùng, nhìn chăm chăm Đào Lệ Mẫn.
Đào Lệ Mẫn ánh mắt né tránh: “Không, tôi không có chụp gì cả!”
Mạc Hân Hy mặc kệ cô ta, vươn tay ra định túm lấy điện thoại di động của cô ta.
Đào Lệ Mẫn vội vàng giấu vội chiếc điện thoại sau lưng: “Lam Hiểu, cô đừng tưởng rằng mình là vợ của chủ tịch Lục mà muốn làm gì thì làm. Điện thoại là vật dụng cá nhân của tôi, cô có tư cách gì mà xem chứ?”
“Còn cô thì sao! Không có sự cho phép của tôi đã chụp lén ảnh, tôi có thể kiện cô được không?”Mạc Hân Hy ngẩng cao đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói lớn.
Người phụ nữ này tuy tài sắc vẹn toàn nhưng lại nhiều lần gây khó dễ cho cô, thật sự cho rằng cô là người dễ bị ăn hiếp, không phải sao?
“Tôi không có chụp lén cô, ai nhìn thấy chứ?” Đào Lệ Mẫn trừng mắt nói dối trắng trợn.
Góc chụp bức ảnh đó rất dễ gây hiểu lầm, nếu đưa cho Lục Khải Vũ xem, hơn nữa Mạc Hân Hy đối với Tùng là sự coi trọng và luôn chiếu cổ, không biết Lục Khải Vũ sẽ nghĩ như thế nào đây! Phải biết rằng, trải qua chuyện học trung học, Lục Khải Vũ về mặt tình cảm lại vô cùng nhạy cảm yếu ớt đa nghi.
Phan Lệ Tư nhận thấy ánh mắt của Đào Lệ Mẫn, cũng đi tới nói giúp cho cô ta: “Đúng vậy, tổng giám sát Đào chỉ đang lấy điện thoại ra xem thời gian một chút mà thôi.”
Vũ Như Ngọc đang đứng ở phía sau bọn họ bổng cười thành tiếng: “Nhìn thời gian sao? Phan Lệ Tư này, trước khi cô muốn nói dối điều gì đó, thì cô cũng nên làm một bản nháp thật tốt trước được không, chiếc đồng hồ Coach trên cổ tay tổng giám sát Đào không phải chỉ để trang trí chứ? Cô ấy còn cần xem thời gian trên điện thoại của mình sao?”
Cô ta tuy rằng không nói rõ việc Đào Lệ Mẫn vừa mới chụp ảnh, nhưng nói thế cũng đã có ám chỉ rồi.
Đào Lệ Mẫn trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi muốn dùng cái gì để xem thời gian là việc của tôi, còn cần nghe lời cô nói sao?”
Vì lý do cấp bậc, Vũ Như Ngọc tuy rằng rất muốn nói lại, nhưng liền bị đồng nghiệp bên cạnh kéo lại.
“Nếu cô nói cô không chụp ảnh, vì sao lại không dám lấy điện thoại ra cho mọi người cùng xem chứ?” Mạc Hân Hy tiến lên một bước lạnh lùng chất vấn lại, sự kiên nhẫn đã nhịn đến cực han.
Phan Lệ Tư bĩu môi: “Giám đốc Lam Hiểu à, tuy rằng cô là vợ của chủ tịch Lục, nhưng ở công ty thì cô cùng tổng giám sát Đào là ngang cấp vị, căn bản không có quyền yêu cầu kiểm tra điện thoại di động của người khác như thế.”
Lời nói của Phan Lệ Tư vừa dứt, Mạc Hân Hy nhanh chóng giơ tay ra, dùng sức đẩy cô ta một cái, vốn không có sự phòng bị gì, cả người cô ta ngã nhào xuống đất.
Mọi người đều như hít phải một hơi khí lạnh, giám đốc Lam Hiểu lúc này trông thật khí phách!
Đào Lệ Mẫn vội vàng đỡ Phan Lệ Tư lên, tức giận dùng tay chỉ thẳng vào Mạc Hân Hy: “Lam Hiểu, cô thật quá đáng! Dù gì thì cô vẫn là vợ của chủ tịch Lục, như thế này một chút tổ chất cũng không có.”
Mạc Hân Hy rút lấy khăn giấy, lau tay vừa mới đẩy Phan Lệ Tư: “Xin lỗi nhé, vừa rồi chân tôi bị trượt một chút, không phải cố ý đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!