Chương 1610
Lúc này, Lục Vũ Tuấn đã đi vào phòng rồi, đang ở cửa thay giày! Anh em của cậu ùa lên, vây quanh cậu.
Lục Minh Húc: “Tam Bảo, nói thật đi, tại sao đột nhiên muốn chuyển qua Nham Hoa học?”
Lục Vũ Lý: “Tam Bảo, nhìn không ra nha, bình thường em cứ im im không nói chuyện, thì ra là giấu mọi người làm việc lớn ha! Dám yêu đương trước cả anh hai hả!”
Lục Vũ Tuấn chau mày, đẩy cậu bé ra, đi về phía phòng khách: “Anh hai, hai người nói cái gì vậy chứ! Em nghe chẳng hiểu gì cải”
Lục Vũ Bách ngăn cậu lại: “Anh ba, anh đừng có giả bộ nữa. Tụi em biết hết rồi. Anh chuyển qua Nham Hoa là bởi vì cái chị Tô, Tô gì ấy nhỉ?”
Nôn nóng nhất thời, cậu bé quên luôn tên của Tô Thu Nga, liền vội quay đâu sang cầu cứu Lục Tấn Khang.
Lục Tấn Khang đảo trắng tròng mắt: “Tô Thu Nga!”
“Đúng vậy, Tô Thu Nga, tụi em đều biết anh chuyển học là bởi vì Tô Thu Nga. Chúng ta là anh em, nên là anh đừng có giả bộ nữa đi!”Lục Vũ Bách đắc ý cười, nói dứt lời, cậu liền sáp lại cười hề hề, hỏi: “Anh ba, Tô Thu Nga chắc là xinh đẹp lắm nhỉ, trong điện thoại anh nhất định có hình. Lấy ra cho bọn em xem một chút đi! Em rất là tò mò về dáng vẻ chị ba tương lai đó!”
Lục Vũ Tuấn đen mặt, cốc đầu cậy bé một cái: “Lục Bảo, em mà còn nói nhảm như vậy, coi chừng anh đánh em đó!”
Nói xong, cậu liền đi về phía ông nội lục chào hỏi.
“Cụ bà, ông nội, bà nội, bố, mẹ con mới về!”
Bà cụ Lục chống gậy đi đến trước mặt cậu, thân thiết kéo tay cậu nói: “Tam Bảo, sao cháu lại về trễ vậy chứ?”
“À, cụ bà, cháu xin lỗi nha, hôm nay cháu muốn thử ngồi †àu điện ngầm một chút nên đã kêu chú tài xế không cần đón cháu!”Lục Vũ Tuấn ngoan ngoãn đỡ bà cụ sang ngồi lên sofa.
“Ngồi tàu điện ngầm sao? Ở đó có phải là rất đông người không? Có chật chội chen chúc không chứ! Mau mau, cho cụ bà xem, có phải là Tam Bảo nhà chúng ta bị chen dữ lắm đúng không”
Nói rồi, bà cụ Lục kéo cánh tay Lục Vũ Tuấn, để cậu xoay một vòng cho bà cụ kiểm tra.
Lục Vũ Tuấn giữ tay bà cụ: “Cụ bà, con không có sao hết, trên tàu điện ngầm không có đống đâu. Không có chen chúc một tí nào cả”
Vừa nói, cậu vừa nghĩ lại lúc ở trên tàu điện, cảnh Tương Trúc bị chen vào lòng cậu, cậu cảm thấy ngồi tàu điện ngầm vui hơn ngồi xe nhà nhiều lắm.
“Được, được, không chen chúc là được!”Nhìn thấy cháu cố bảo bối của mình không sao, bà cụ Lục mới yên tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!