Chương 1104
“Mẹ ơi, mẹ ơi” Giọng của cô bé nhỏ nhẹ, giọt nước mắt pha lê đọng trên gương mặt bầu bĩnh màu hồng phấn, vì chạy quá nhanh nên xém chút té nhào.
“Mẹ ơi, mẹ ơi” Cô bé với đôi chân ngắn của mình chạy một mạch tới bờ sông Bạch Mã.
Lục Tấn Khang nhìn thấy không có ai xung quanh, chỉ có một cô bé nhỏ nhắn như vậy, cậu cũng không yên tâm mà chạy theo.
Mặc một bộ quần áo mùa thu màu trắng, cô bé hồng hào vừa chạy vừa khóc, cuối cùng dẫm vào một chỗ trũng rồi ngã xuống đất.
Khuôn mặt nhỏ bé của cô gái bị những viên đá ở dưới làm trầy một lớp da.
“Mẹ ơi, mẹ ơi” Tuy nhiên, cô gái nhỏ không màng đến cơn đau, dũng cảm bật dậy khỏi mặt đất và tiếp tục chạy về phía trước.
Con đường đá nhỏ chông chênh, gập ghềnh, chưa kịp chạy ra vài bước thì cô gái nhỏ lại ngã xuống.
Lần này, trán cô bé đã trực tiếp đập vào một cái túi lớn. Cô gái nhỏ cuối cùng năm trên mặt đất và bắt đầu khóc lớn.
Lục Tấn Khang vội vàng bước tới, bế cô bé lên khỏi mặt đất.
“Em gái, em đi đâu vậy?”
Đôi mắt trong veo của cô bé lúc này đã ngấn lệ, trên trán và trên mặt cô bé rỉ máu: “Em đi tìm mẹ”.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn cậu với đôi mắt to tròn ngấn nước rồi lắc đầu: “Em không biết, bố nói mẹ đi xa, xa lắm. Bà nội nói mẹ đi lên trời”
Lời nói cuối cùng của cô gái nhỏ đã khiến cho trái tim Lục Tấn Khang run lên.
“Bố của em có phải tên là Diệp Minh Quân không?”
Cô gái nhỏ gật đầu, lấy làm lạ hỏi: “Sao anh biết hả anh?”
Hóa ra thực sự là con gái của Diệp Minh Quân!
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt ngây thơ hồng hào đẫm lệ của cô gái nhỏ, Lục Tấn Khang không chỉ miễn cưỡng rời đi, mà còn sinh ra một tia thương cảm.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy không biết gì, lại không có mẹ, thật là đáng thương.
Vì vậy, tay cậu chạm nhẹ vào gò má bị thương của cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: “Anh của em là thần trên trời rơi xuống, chỉ cần đưa tay ra là đoán được.”
Cậu muốn dùng trò đùa không vui lắm này để đánh lạc hướng sự chú ý của cô gái nhỏ và sau đó đưa cô bé về nhà.
Ở đây gần với sông Bạch Mã, một bé gái nếu không cẩn thận rất dễ bị xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, cô bé ba tuổi lại dễ dàng tin lời cậu và nhìn cậu đây ngưỡng mộ: “Thật không? Anh à, anh có thể giúp em tìm ra mẹ em ở đâu không? Em muốn tìm mẹ”
Vẻ mặt buồn bã và mất mát của cô bé khiến trái tim Lục Tấn Khang nhói đau.
Lục Tấn Khang cố gắng ôm cô bé lên: “Em gái nhỏ, mẹ em đi một nơi rất xa, cô ấy giúp em mua hoa và quần áo, còn có đồ ăn ngon. Em phải ngoan ngoãn, đợi đến khi em lớn lên. Cô ấy sẽ quay lại gặp em”
Cô gái nhỏ vòng tay ôm cổ cậu, nhìn cậu chăm chằm: “Có thật không? Anh không nói dối chứ?”