Sau khi Thẩm Vị Ương biết mình chuyển tới chỗ Lãnh Hoài Cẩn ở thì nhất định đòi gặp mặt bà cụ Lãnh, nhưng mà không ngờ bà cụ lại trực tiếp tìm tới cửa đòi gặp cô, thậm chí còn đòi cô làm sẵn cơm chờ bà.
Nghe chủ Lý nói bà cụ muốn cô nấu cơm chờ bà qua, Thẩm Vị Ương không vui nhíu mày: “Bà cụ nhà các chủ có phải đã quên tôi đã ly hôn với cháu trai ruột của bà rồi không? Bây giờ tôi đã không phải cháu dâu nhà họ Lãnh các người nữa.”
Chủ Lý lập tức nói với cô: “Mợ chủ đừng tức giận, cậu chủ đã bảo má Phàn đi làm rồi.”
Thẩm Vị Ương nắm chặt điện thoại hỏi: “Vậy cậu chủ các chủ nói sao, tôi nhất định phải trở về sao?”
Chú Lý: “Cậu chủ nói cái này tùy cô.”
Thẩm Vị Ương liếc nhìn chi phiếu phòng tài vụ đặt trên bàn, biết mình không tránh được: “Tối tôi về, nhưng mà Y Y thì tôi sẽ để nó sang chỗ Cố Trường Đình ở một đêm.
Nhớ tới dáng vẻ hốt hoảng của Mộ Thanh Hoan sau khi gặp Lục Vân Sâm, Thẩm Vị Ương kịp thời sửa miệng nói muốn đưa Thẩm Y Y tới chỗ Cố Trường Đình.
Nhưng mà Lãnh Hoài Cẩn sao có thể đưa con gái mình tới chỗ Cố Trường Đình, sau khi nghe xong lập tức gọi điện tới chất vấn Thẩm Vị Ương: “Cô muốn đưa con gái tôi tới chỗ Cố Trường Đình ở sao?”
Thẩm Vị Ương cãi lại: “Nếu không thì sao, lẽ nào muốn để con gái tôi và tôi cùng trở về để bị làm khó dễ?”
Lúc trước cô cũng nghe được một chút từ chỗ Lãnh Diên, bà cụ hình như không đối tốt với Lãnh Diên lắm.
Trước đó chắc hẳn bà cụ không thích Hà Sở, nhưng mà Hà Sở ít nhất không chiếm vị trí mợ chủ nhà họ Lãnh, vì vậy so với Hà Sở, bà chắc càng ghét cháu dâu cũ nhà
họ Lãnh tầm thường này hơn.
Và càng không thích Y Y hơn.
Cô không quan tâm có thích Y Y hay không, nhưng mà cô không muốn để công chúa nhỏ của cô cảm nhận được trên thế giới này có người không thích cô bé.
Từ nhỏ đến lớn Y Y đều là công chúa nhỏ người gặp người thích, cô không cho phép bất cứ ai có lòng xấu muốn xâm chiếm thế giới đơn thuần của cô bé.
“Vậy Mộ Thanh Hoan thì sao, cô để Y Y ở chỗ cô ấy không được sao?”
Chỉ cần vừa nghĩ tới Thẩm Vị Ương có quan hệ thân thiết với Cố Trường Đình, có thể đưa con gái của anh cho anh ta trông bất cứ lúc nào, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn lập
tức cảm thấy rất khó chịu.
“Thanh Hoan có chuyện, không thể luôn có thời gian chăm sóc con cho tôi được.” Cô lạnh lùng nói.
Lãnh Hoài Cẩn tức giận: “Vậy Cố Trường Đình thì sao? Mộ Thanh Hoan không có thời gian, Cố Trường Đình thì có thời gian sao?”
Thẩm Vị Ương khó chịu trong lòng, lúc này cũng ngang ngược không kém: “Anh ấy là bố nuôi của con bé, chỉ cần con cần, anh ấy chắc chắn có thời gian.”
Quả nhiên sau khi nghe cô nói như vậy, Lãnh Hoài Cẩn lập tức bị kích thích: “Thẩm Vị Ương cô đừng quá đáng, con gái tôi không thể qua đêm ở nhà Cố Trường Đình. Tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc con bé.”
Nói xong anh lập tức cúp điện thoại.
Thẩm Vị Ương cũng bị chọc điên.
Có điều anh sẽ gọi ai tới chăm sóc con, sẽ không phải là Mộ Dung Văn Dư đấy chứ?
Nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp có mối quan hệ không đơn giản với Lãnh Hoài Cẩn này, trong lòng Thẩm Vị Ương có hơi không thoải mái.
Không cho con đi cùng Cố Trường Đình, giữa cô và Cố Trường Đình không có gì, nhưng giữa anh và Mộ Dung Vẫn Dư cũng không có gì ư?
Có điều người cuối cùng đến đón Thẩm Y Y lại không phải Mộ Dung Văn Dư mà là Yến Hồi lần trước từng gặp cô một lần ở sân đấu.
“Tay đua số chín, đã lâu không gặp.”
Chàng trai trẻ vô cùng khí khái, trông sáng sủa như ánh mặt trời, lúc nói chuyện sẽ chăm chú nhìn chằm chằm vào bạn, khiến bạn có một loại cảm giác được anh ta
nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Nói tóm lại bản thân người đàn ông này có đôi mắt hoa đào biết phóng điện, trong ánh mắt đều là nét đa tình.
Nhìn thấy Yến Hồi, Thẩm Vị Ương không chắc lắm mà hỏi anh ta: “Là Lãnh Hoài Cẩn gọi anh tới sao?”
Yến Hồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Y Y đang đọc truyện tranh trên sofa trong phòng làm việc của Thẩm Vị Ương, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Em là Tiểu Y Y phải
không? Xin chào, anh là anh Yến Hồi.”
Thẩm Vị Ương: “
”
Tuy rằng trông anh ta rất trẻ, nhưng mà anh ta là bạn của bố con bé mà, anh bắt con bé gọi anh là anh trai thì anh muốn gọi Lãnh Hoài Cẩn là chú hay gì?
Có người xoa đầu mình nói chuyện với mình, Tiểu Y Y ngẩng đầu lên nhìn anh ta, chớp đôi mắt xinh đẹp: “Xin chào anh Yến Hồi.”
Đứa trẻ này đáng yêu quá trời quá đất!
Khoảnh khắc Tiểu Y Y ngẩng đầu, Yến Hồi đã bị mê hoặc.
Loài người có thể có một người đáng yêu đến vậy sao?
Sao tên Lãnh Hoài Cẩn kia có phúc vậy chứ?
“Chị dâu, tôi đã nói với Hoài Cẩn rồi, đêm nay tôi phụ trách chăm sóc công chúa nhỏ, chị yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc công chúa nhỏ thật tốt.”
Lúc nghe được hai chữ “chị dâu”, trong lòng Thẩm Vị Ương có hơi khó chịu, vừa muốn phủ nhận bảo Yến Hồi đừng gọi cô như vậy, lại bị câu nói tiếp theo của anh ta
khiến cho khó hiểu.
ta.
Sao anh ta lại bảo đã nói với Hoài Cẩn rồi?
Lẽ nào không phải Lãnh Hoài Cẩn nhờ anh ta đi qua chăm sóc Y Y sao? Sao luôn cảm thấy trong lời của anh ta có gì đó rất kỳ lạ.
Đợi đến sau khi cô gọi điện cho Lãnh Hoài Cẩn để xác nhận, Yến Hồi đưa con đi cô cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng mà Tiểu Y Y thì biết.
Cô bé chẳng qua chỉ là một con sen chịu trận, dốc hết lòng phục vụ hoàng thượng.
“Xin lỗi Lily, anh không nên giấu em lâu như vậy, nhưng mà anh quả thực đã ly hôn nhiều năm, đã có một đứa con rồi.”
Trong phòng tổng thống của khách sạn, Yến Hồi nắm tay Thẩm Y Y, vừa khó xử vừa đau lòng không nó nhìn người phụ nữ ăn mặc gợi cảm gõ cửa đi vào phòng anh
Con sen nhỏ Thẩm Y Y.
“1
Cô bé trở thành con gái anh Yến Hồi lúc nào vậy?
Lúc Lily nghe Yến Hồi nói như vậy thì sững sờ một chút, nhưng mà rất nhanh đã nói: “Không sao đâu anh Yến, em không ngại, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là được, em không ngại những chuyện khác.”
Nói xong cô ta xoay người ngồi xuống nhìn Tiểu Y Y và cười một cách “hoà ái dễ gần“: “Hơn nữa cô bé đáng yêu như vậy, em rất tình nguyện làm mẹ nó, sau này cho dù chúng ta có con của mình, em cũng tuyệt đối không đối xử tệ với nó.”
Con sen nhỏ Thẩm Y Y… “
“I
Dì di là dì!
Con có mẹ mà
“Lily em tốt quá.” Yến Hồi “đau lòng” nhìn cô ta: “Nhưng anh có gì tốt đâu, anh không xứng với em, sau này em theo anh thì không thể có con của mình nữa đâu.” Lily sững sờ, trên mặt bỗng biến sắc: “Tại… sao?”
Yến Hồi “nước mắt lưng tròng” nói: “Bởi vì anh thắt ống tinh rồi.”
“Bốp…”
“Yến Hồi, đồ khốn kiếp nhà anh.”
ו
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!