“Có phải em muốn nói, sống ở đâu cũng giống nhau, quan trọng nhất vẫn là sống cùng ai, có phải không?” Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn Thẩm Vị Ương.
“Có phải em rất nhớ những ngày tháng sống cùng với Cố Trường Đình đúng không?”
Được rồi! Sao tự dưng lại liên quan đến Cố Trường Đình rồi.
Thẩm Vị Ương hoàn toàn không hiểu nổi mạch suy nghĩ của người đàn ông này. Thế nhưng nghe anh dùng giọng điệu như bắt được kẻ phản bội để nói chuyện với mình, Thẩm Vị Ương cảm thấy rất khó chịu.
Không phải anh với Hà Sở cũng từng sống cùng nhau bốn năm hay sao?
Nếu một người phụ nữ gần gũi với một người đàn ông khác thì được cho là mập mờ, không đứng đắn. Vậy tại sao đàn ông không cần phải học nam đức, học cách làm
sao trở thành một người đàn ông của gia đình?
Vì những lời này của Lãnh Hoài Cẩn mà Thẩm Vị Ương thấy tức giận vô cùng. Vậy nên, cô nói thẳng: “Đúng như vậy thì sao? Ít nhất trong bốn năm qua, những gì Cố Trường Đình đã làm cũng không khác gì bố ruột.”
Lúc trước, khi cô gặp nạn, trôi dạt vào bờ biển và được ngư dân trên đảo nhỏ cứu lên. Sau khi sức khoẻ ổn định, cô mới biết mình đã mang thai bốn đứa con. Biết được tin này, cả thế giới của như sụp đổ, cô đã tuyệt vọng vô cùng.
Không phải cô không thích trẻ con, cũng không phải cô không muốn có con, mà nguyên nhân chính là với một người phụ nữ hoàn toàn không có kinh nghiệm sinh nở,
lần đầu mang thai lại mang thai liền một lúc bốn đứa. Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh đang có bốn sinh mạng đang lớn dần trong bụng và sinh bốn đứa trẻ ra, cô liền cảm thấy rất
sơ hải
Cô chưa từng sinh con, lần đầu sinh lại là sinh bốn, lại còn trong thời điểm bị chính chồng của mình ruồng bỏ và sát hại, cô thật sự tuyệt vọng.
Trong lúc cô đang do dự có nên nhân lúc thai nhi còn nhỏ mà bỏ đi hay không thì Cố Trường Đình đã kịp thời xuất hiện.
Anh ta nói với cô rằng, cô không cần sợ hãi, nếu cô muốn giữ lại thai nhi này, anh ta sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Vào giây phút tuyệt vọng đó, Cố Trường Đình đối với cô chẳng khác gì là cọng rơm cứu mạng.
Cũng chính là vì liên quan đến sống chết, lại thêm việc sau khi bốn đứa con được sinh ra cô luôn nơm nớp lo sợ, khiến cô của lúc đó không còn tâm tư đi suy nghĩ những chuyện khác.
Cô không biết rằng, Cố Trường Đình vẫn luôn yêu thầm cô.
Đợi đến khi tâm cô tĩnh trở lại, tinh thần thoải mái, cô mới nhận ra bản thân đã nợ Cố Trường Đình quá nhiều. Nhưng khi cô muốn thay đổi mọi việc thì đã quá muộn.
Cố Trường Đình nói rằng, anh ta thích bốn đứa trẻ và muốn làm bố nuôi của chúng.
Anh ta là người đã cưu mang mẹ con cô, nên cho dù không thể trở thành người yêu, cô cũng sẽ không cắt đứt tình bạn giữa bọn họ. Nếu Cố Trường Đình cần đến sự
giúp đỡ của cô, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp anh ta.
Cô.
Hiện giờ, cô vẫn chưa báo đáp ân tình của anh ta, Lãnh Hoài Cẩn lại nói ra lời như vậy, khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy rất buồn cười.
Anh đã quên chuyện anh và Hà Sở đã có một đứa con sao?
Trước thì có mối tình đầu, giờ lại có thêm một người vợ chưa cưới, anh còn chưa thu xếp xong chuyện riêng của mình mà đã muốn nhúng tay vào chuyện riêng của
“Thẩm Vị Ương, lúc này tốt nhất em đừng chọc giận tôi.” Giọng Lãnh Hoài Cẩn dần trầm xuống, ánh mắt anh bình tĩnh.
Nhưng cũng giống như dòng nước dưới đáy biển sâu, mặt biển càng tĩnh lặng, càng dễ che dấu những cơn sóng ngầm.
Thẩm Vị Ương giờ đã không còn sợ làm mất lòng anh như trước nữa. Lúc này đây nghe anh nói những lời này, ý cười trong mắt cô dần dần biến mất, thay vào đó là sự
châm chọc.
“Tổng giám đốc Lãnh không cảm thấy mình đã quản quá nhiều rồi hay sao?”
Ánh mắt cô nhìn anh không đã còn trìu mến như xưa, trong mắt cô giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng và băng giá.
“Có lẽ tổng giám đốc Lãnh đã quên rằng, chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi. Hiện giờ, tôi có mặt ở đây chỉ vì anh đã cứu tôi. Giống với tổng giám đốc Tiêu, tôi ở đây với tư cách là người chăm sóc anh, không liên quan đến việc khác… Ah!”
Chưa nói hết câu, Thẩm Vị Ương đã bị Lãnh Hoài Cẩn kéo vào lòng. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn cháy bỏng của người đàn ông đã hạ xuống, lôi kéo cô quấn quýt không rời, như thể muốn lấy hơi thở cuối cùng của cô.
Thẩm Vị Ương suýt nữa bị nụ hôn của anh làm cho ngạt thở, cô muốn đẩy anh ra nhưng nhớ đến vết thương trên chân anh nên không dám nhúc nhích. Đến khi anh
buông cô ra, cô đã mềm thành một vũng nước.
Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng vuốt má cô, tâm trạng đã khá hơn một chút, nói: “Vị Ương, đừng cố gắng khiêu khích tôi, chỉ cần em ở bên tôi, tôi sẽ không làm khó em
nữa.”
“Anh đang uy hiếp tôi sao?” Thẩm Vị Ương cũng không vì thế mà nhượng bộ, cô thẳng tay đẩy anh anh ra, đứng cạnh giường chỉnh lại quần áo rồi nói: “Nếu như tổng giám đốc Lãnh đối xử tuỳ tiện với người chăm sóc mình như thế này, vậy thì mời anh lát nữa cũng làm như thế với tổng giám đốc Tiêu nhé.”
Làm như vậy với tổng giám đốc Tiêu?
Có nghĩa là bảo anh làm…
Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy ớn lạnh và chán ghét.
Thẩm Vị Ương, em thật sự dám nghĩ đấy.
Thẩm Vị Ương thấy dáng vẻ như muốn nôn của Lãnh Hoài Cẩn, biết mục đích của mình đã đạt được, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Sau cơn buồn nôn, Lãnh Hoài Cẩn chán nản nhìn cô hỏi: “Em tức giận chuyện tôi đã thả Hà Sở ra có đúng không?”
Thẩm Vị Ương cười mỉa: “Tôi làm sao dám giận anh.”
Chuyện của hai người đã rất phức tạp rồi, Lãnh Hoài Cẩn không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa.
Vậy nên anh lập tức đập tan nghi ngờ của cô: “Vụ bắt cóc là do Tiêu Diễn làm, không liên quan gì đến Hà Sở.”
“Vị Ương, việc gì tha thứ được thì nên tha thứ. Hà Sở đã bị giam vào ngục tối vài ngày rồi, cũng coi như là đã tính toán xong.”
“Việc gì tha thứ được thì nên tha thứ?” Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn Lãnh Hoài Cẩn. Cô không tin được những lời như này sẽ được thốt ra từ miệng anh: “Lãnh Hoài Cẩn, anh bảo tôi tha cho Hà Sở, vậy lúc trước anh có từng tha cho tôi không?”
“Anh bỏ lại tôi, một người phụ nữ đang mang thai và bị té ngã để đưa tiểu tam vào bệnh viện, việc này đã làm tổn thương tôi sâu sắc. Vì sao lúc đó anh không tha cho tôi, lại còn sai người lái xe vứt tôi xuống biển?!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!