“Tôi hạ mình đến đây một chuyến, cậu lại sắp xếp cho tôi ngủ ở phòng khách?”
Lãnh Hoài Cẩn ở phòng ngủ chính đợi nửa ngày, kết quả là không đợi được Thẩm Vị Ương mà lại đợi được Tiêu Diễn đáng ghét.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn đen lại: “Sao cậu lại tới đây?”
Tiêu Diễn buồn cười nhìn anh: “Tại sao tôi lại đến đây? Tổng giám đốc Lãnh bị mất trí nhớ à, chẳng lẽ không phải cậu gọi tôi tới sao?”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày: “Ý của tôi là, đây là phòng ngủ của tôi, không phải là nơi mà cậu có thể tùy tiện ra vào như vậy.”
Tiêu Diễn nhìn quanh phòng ngủ hết một vòng, thấy trên bàn trang điểm có đồ trang điểm còn chưa được mở ra, còn có một khung ảnh có hình của Thẩm Vị Ương trên
Vì thế Tiêu Diễn nhìn Lãnh Hoài Cẩn chậc lưỡi cảm thán: “Tổng giám đốc Lãnh thật đúng là người si tình nha, chỉ là tôi không biết cô Thẩm có nhận lấy phần tình cảm
này hay không.”
“Trước kia không biết quý trọng, hiện tại quay đầu lại muốn tìm cách theo đuổi người ta một lần nữa, tổng giám đốc Lãnh cảm thấy mình có thể nhận hết tất cả mọi
điều tốt đẹp về sao?”
Tiêu Diễn chẳng qua là một công cụ mà bản thân anh dùng để dụ dỗ Thẩm Vị Ương bước vào nhà họ Lãnh mà thôi, hiện giờ Thẩm Vị Ương đã vào ở nơi này, tất nhiên Tiêu Diễn sẽ trở thành người vô dụng.
Cho nên hiện tại Lãnh Hoài Cẩn không có một chút kiên nhẫn nào đối với Tiêu Diễn: “Cậu có thể đi về, chuyện bắt cóc lần này tôi sẽ không tính toán với cậu nữa.”
“Là không tính toán với tôi, hay là tổng giám đốc Lãnh biết cho dù có tính toán gì với tôi cũng là vô dụng.” Ánh mắt của Tiêu Diễn khi nhìn Lãnh Hoài Cẩn chợt trở nên
sắc bén: “Cậu biết được sự thật nên muốn che chở Hà Sở, hay là muốn che chở người nào khác?”
“Lợi dụng tôi để Thẩm Vị Ương vào đây ở, có phải cậu sợ cô ấy ở bên ngoài bị người nào đó kiếm chuyện gây sự hay không?” Ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn nhìn Tiêu Diễn cũng trở nên sắc bén: “Tổng giám đốc Tiêu biết cũng không ít nhỉ, cậu muốn gì?”
“Chẳng muốn gì cả.” Tiêu Diễn nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lãnh Hoài Cẩn, nở nụ cười: “Là bạn cũ, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu vài câu, mọi việc đều đừng nên làm
theo cảm tính, tôi quen biết King17, người này không phải là một người làm việc lề mề chậm chạp.”
Nếu không phải vì Mộ Vân Tưởng, anh ta vẫn là bạn tốt của Lãnh Hoài Cẩn.
Hiện tại Mộ Vân Tưởng đã ở trong tay anh ta, tất nhiên anh ta vẫn còn hy vọng trở thành anh em tốt với Lãnh Hoài Cẩn một lần nữa.
Lãnh Hoài Cẩn nhếch đôi môi mỏng, giọng nói có chút khàn khàn: “Rốt cuộc cậu đã biết được gì? Cậu cũng nhìn thấy gã?”
Tiêu Diễn: “Chưa thấy, chỉ là nhìn phản ứng của cậu nên đoán được mà thôi, cậu bảo vệ Hà Sở theo ý nhà họ Lạc chứ không phải bởi vì gã đúng không?”
“Gã tính toán làm hại vợ con của cậu như vậy, còn hại cậu bị bệnh phải nằm ở trên giường, cậu cũng đừng mềm lòng đối với gã, cậu đã trả hết nợ cho gã lâu rồi.”
Tiêu Diễn vỗ bả vai của Lãnh Hoài Cẩn, rồi bước chân đi ra khỏi phòng ngủ.
Vừa mới ra khỏi cửa, Tiêu Diễn đã phát hiện Thẩm Vị Ương đứng ngơ ngác ở hành lang, đôi mắt đỏ hoe.
Bốn năm trước, anh ta chưa gặp qua mợ chủ chính thức của nhà họ Lãnh nên không biết cô tròn dẹt ra sao, nhưng sau bốn năm, người phụ nữ đầy bản lĩnh, nhanh
nhẹn, suy nghĩ linh hoạt mang tên Thẩm Vị Ương đã cho anh ta ấn tượng rất sâu.
Hiện tại nhìn thấy hốc mắt của người phụ nữ mạnh mẽ đó đỏ hoe, Tiêu Diễn cảm thấy vô cùng lạ lẫm, anh ta tiến lên, nâng cằm cô lên, hỏi: “Sao cô Thẩm lại đỏ mắt, là
cô trở về nơi cũ, tức cảnh sinh tình à?”
Thẩm Vị Ương gạt tay anh ta ra, bảo trì một khoảng cách nhất định để đề phòng rồi lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: “Người lần trước bắt cóc mẹ con tôi, có thật là anh
không?”
Tiêu Diễn cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của cô mà nhẹ nhàng, hòa nhã tựa vào vách tường nhìn cô, rồi lên tiếng: “Tổng giám đốc Lãnh chưa nói với cô sao? Tôi có nói cái gì đều không bằng tổng giám đốc Lãnh tự mình lên tiếng nói với cô.”
Thẩm Vị Ương nhíu mày: “Anh không cần ở chỗ này đánh Thái Cực* với tôi, tôi vô cùng nghiêm túc nói với anh một câu, tôi sẽ không bỏ qua người đã bắt cóc và là tổn
thương đến con của tôi.”
* Đánh Thái Cực: Thái Cực là một môn võ thuật yêu cầu sự dẻo dai, thường được dùng để chỉ sự đánh trống lảng, nói sang chuyện khác.
Tiêu Diễn cảm thấy thú vị, tiến thêm một bước để kéo gần khoảng cách với cô, nhìn cô nói: “Ý của cô Thẩm là muốn đối phó tôi à? Đã lâu rồi tôi không có bị người khác uy hiếp và nhắm vào như vậy, thật là thú vị nha.”
“Vậy trước tiên mời cô Thẩm nói xem là cô tính toán đối phó tôi như thế nào, tôi bắt đầu có chút chờ mong rồi đấy.”
Giờ phút này, nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Diễn như vậy, Thẩm Vị Ương mới hiểu được tại sao Mộ Vân Tưởng nói Tiêu Diễn là người điên.
Người này đúng thật là hơi điên.
Thẩm Vị Ương lui về phía sau vài bước, không muốn nói nhiều với anh ta.
“Vô luận anh có trao đổi gì với Hà Sở mới phải bao che cho cô ta như vậy, tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng.”
Ánh mắt của cô vô cùng kiên định nói với anh ta.
Lúc này, khi Tiêu Diễn nhìn thấy ánh mắt của cô thì bắt đầu cảm thấy có chút tội nghiệp cô: “Đúng là, cho dù là kiểu người phụ nữ nào đi chăng nữa, cũng đều ngu ngốc
đến đáng thương. Lãnh Hoài Cẩn chỉ còn thiếu một việc là đào tim ra cho cô mà thôi, tại sao cô còn kiên trì cho rằng Lãnh Hoài Cẩn muốn bao che cho Hà Sở.”
Có ý gì?
Người mà Lãnh Hoài Cẩn muốn bao che không phải là Hà Sở sao? Vậy người đó là ai?
Thẩm Vị Ương ngơ ngác, suy nghĩ mãi vẫn không tìm được giải đáp.
Chẳng lẽ là Lạc Miểu?
Không, không đúng lắm, Mộ Dung Văn Dư có nói với cô là Lãnh Hoài Cẩn và Lạc Miểu không có dính dáng gì với nhau hết.
Cho dù có, thì vẫn là giữa Mộ Dung Văn Dư và Lãnh Hoài Cẩn có quan hệ mới có xác suất cao hơn.
Dù sao bề ngoài của Mộ Dung Văn Dư so với những người phụ nữ bình thường khác thì xuất sắc hơn nhiều.
Có lẽ là đàn ông nói chung sẽ thích những người quyến rũ, lẳng lơ như vậy hơn.
Nhưng nếu không phải là Lạc Miểu, vậy người mà Lãnh Hoài Cẩn muốn bao che là ai?
Thẩm Vị Ương đứng ngẩn người trước căn phòng từng là phòng tân hôn của họ, chỉ cách một vách tường nhưng lại giống như cách xa ngàn dặm.
Lúc này, Thẩm Vị Ương mới hoàn toàn ý thức được, sự hiểu biết của cô đối với Lãnh Hoài Cẩn là bao nhiêu, có biết bao người xuất hiện ở bên cạnh anh, nhưng cô chỉ biết một mình Hà Sở.
Cô kết hôn và sống cùng với anh được một năm, trong thời gian đó, cô chưa bao giờ dung nhập vào thế giới của anh, cô không biết anh quen biết với Tiêu Diễn, Trác
Mộc Phong, cũng không biết bên cạnh anh còn có vệ sĩ xinh đẹp quyến rũ Mộ Dung Văn Dư.
“Xoảng
”
Đột nhiên trong phòng ngủ truyền ra tiếng ly nước bị rơi võ, trong lòng Thẩm Vị Ương căng thẳng, chạy vọt vào.
Sau khi sốt ruột chạy vọt vào, cô và Lãnh Hoài Cẩn bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc cô không biết làm gì.
Dáng vẻ này của cô, trông có vẻ như quá mức sốt ruột.
Anh sống hay chết, có liên quan gì đến cô đâu?
Không phải anh có người cần che chở sao?
Một khi đã như vậy, thì tại sao anh không tìm người anh muốn che chở tới lo cho anh?
“Đến đây khi nào?”
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng nhiên an tĩnh lại, vẫn là Lãnh Hoài Cẩn mở miệng phá tan sự im lặng trước.
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nói: “Đến đây nãy giờ, lúc nãy có đi qua nhìn phòng ngủ anh chuẩn bị cho tụi nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!