“Cho nên, Tiêu Diễn đến chỗ này là xong, đây là ý của tổng giám đốc Lãnh sao?”
Lúc Vệ Trạch nói kết quả Lãnh Hoài Cẩn điều tra về vụ bắt cóc kia cho Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương cười lạnh lùng một tiếng, trông có vẻ hơi thất vọng. “Hà Sở thì sao? Tổng giám đốc Lãnh tính xử lý cô Hà như nào?”
Thẩm Vị Ương lại hỏi.
Vệ Trạch có chút khó xử sờ tóc mình, lúng túng nói: “Cô Hà bị nhà họ Lạc đưa đi rồi, cô ta thật sự không biết gì về chuyện bắt cóc lần này.”
“Trước mắt, trước mắt thì không phát sinh bất cứ điểm gì đáng ngờ.”
Thẩm Vị Ương vẫn luôn kiêng dè với Hà Sở.
Nếu biết Lãnh Hoài Cẩn cứ thả Hà Sở đi như vậy, nhất định cô sẽ không vui.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Vị Ương nghe thấy Vệ Trạch nói vậy, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
“Không có bất cứ gì điểm đáng ngờ, là không có điểm gì đáng ngờ, hay là tổng giám đốc Lãnh các người không muốn có điểm gì đáng ngờ?”
Thẩm Vị Ương cười mỉa mai.
“Cũng đúng thôi, tổng giám đốc Lãnh các người là như vậy mà, giỏi nhất là một tay che trời, coi thường luật pháp, người trong lòng phạm tội, đương nhiên có thể nói một câu là không có điểm gì đáng ngờ.”
Vệ Trạch thấy Thẩm Vị Ương lại hiểu lầm Lãnh Hoài Cẩn nên có chút sốt ruột: “Cô Thẩm, sau chuyện bất hạnh của cô bốn năm trước, tôi đã thấy được sự thất vọng trong mắt anh ấy, anh ấy đối xử tốt với cô Hà là có nguyên nhân, nhưng xin cô cứ tin rằng ở trong lòng anh ấy, cô luôn quan trọng hơn cô Hà.”
Anh ta là trợ lý bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, anh ta biết rõ rất nhiều chuyện của Lãnh Hoài Cẩn, nói anh ta là con giun trong bụng Lãnh Hoài Cẩn cũng không ngoa.
Có đôi lúc, thậm chí anh ta còn hiểu rõ Lãnh Hoài Cẩn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì hơn chính bản thân anh.
Ví dụ như nói về chuyện Thẩm Vị Ương, bốn năm trước Vệ Trạch đã có thể nhìn ra được rốt cuộc Lãnh Hoài Cẩn quan tâm Thẩm Vị Ương nhiều như nào.
Có điều trong chuyện tình cảm trừ phi chính bản mình đột nhiên thấu hiểu, nếu không người khác nói cái gì anh cũng không thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Bốn năm trước Vệ Trạch không phải không khuyên anh, nhưng lúc ấy một câu anh cũng để vào tai, một lòng một dạ cứ nghĩ cách làm sao để thuyết phục Hà Sở sinh
đứa con trong bụng ra.
Mãi đến khi hoàn toàn mất đi Thẩm Vị Ương mới hối hận thì đã không kịp.
Bây giờ lại bị hiểu lầm vì Hà Sở lần nữa, không biết còn cách nào để cứu văn hay không.
Nói xong kết quả về Hà Sở, Vệ Trạch thận trọng nhìn Thẩm Vị Ương hỏi: “Cô Thẩm, hôm nay tổng giám đốc Lãnh xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, cô có thể đi thăm anh ấy được không, chăm sóc anh ấy một chút.”
Thật ra đây mới là nguyên nhân quan trọng để anh ta đến đây vào hôm nay.
Nhưng rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để nói những lời này.
Quả nhiên, Thẩm Vị Ương nghe xong liền cười nhạt: “Anh ta bảo anh đến đây tìm tôi là muốn tôi đến chăm sóc anh ta à?”
“Hà Sở đâu, lạ vậy, sao không để Hà Sở đích thân chăm sóc anh ta đi, tâm trạng tốt lên, biết đâu cơ thể lại hồi phục nhanh hơn đó.”
Vệ Trạch xấu hổ: “Cô Thẩm, tổng giám đốc Lãnh, anh ấy.”
Không cho cô một lời giải thích nào rõ ràng, còn mong đợi cô chăm sóc anh, người đàn ông Lãnh Hoài Cẩn này tính toán tốt thật đấy.
đâu.”
Thẩm Vị Ương nhìn Vệ Trạch nói: “Nếu anh ta nghĩ muốn lấy chuyện vì cứu tôi nên mới bị tàn tật như vậy để uy hiếp tôi, vậy thì anh nói với anh ta là tôi không vào tròng
“Anh ta vì cứu tôi mới bị thương không sai, nhưng người thật sự hại anh ta bị thương lại là người chủ mưu đằng sau màn bắt cóc này, cũng chính là người mà cuối cùng anh ta điều tra ra.”
“Nếu anh ta nói chủ mưu sau vụ này là Tiêu Diễn, vậy thì mời gọi Tiêu Diễn lên đi, tôi và Tiêu Diễn sẽ cùng nhau hầu hạ anh ta.”
“Cùng tổng giám đốc Tiêu chăm sóc tổng giám đốc Lãnh.” Vệ Trạch đột nhiên có một dự cảm không lành: “Cô Thẩm, ý này của cô là sao?”
Vì sao anh ta nghe không hiểu chút gì vậy?
Thẩm Vị Ương câu môi cười: “Ý là nếu anh ta yêu cầu tôi vào bón cơm, như vậy thì Tiêu Diễn cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh ta ăn cơm luôn, tôi đút anh ta một ngụm, Tiêu Diễn đút anh ta một ngụm.”
Bảo, bảo tổng giám đốc Tiêu đút tổng giám đốc Lãnh ăn cơm ư?
Nghĩ đến hình ảnh “Tốt đẹp” như vậy, Vệ Trạch run lên, không kiềm được mà rùng mình một cái.
Bốn năm không gặp, bây giờ cô Thẩm đúng là một người tàn nhẫn mà
Nếu tổng giám đốc Lãnh biết chuyện này, có lẽ sẽ bị tức chết mất.
Quả nhiên, sau khi anh ta nói yêu cầu để Thẩm Vị Ương dọn về nhà cũ của họ Lãnh ở cho Lãnh Hoài Cẩn nghe xong, sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn xanh mét, một điệu bộ vô cùng hụt hẫng, thậm chí còn thấy hơi buồn nôn.
Cũng thật tình, để kẻ thù cũ đến đút cơm chăm sóc cho mình, có lẽ qua một đêm thôi sẽ nôn hết cơm ra mất.
Vệ Trạch có chút đồng cảm nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Cô Thẩm nói, chỉ cần anh có thể để tổng giám đốc Tiêu và cô ấy cùng chăm sóc anh, cô ấy sẽ dọn về nhà cũ của họ
Lãnh ở với anh.”
Để Tiêu Diễn chăm sóc anh, sao mà được!
Chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ Tiêu Diễn đến chăm sóc rồi phát sinh ra những tiếp xúc thân thể với anh ta, Lãnh Hoài Cẩn đã thấy buồn nôn đến nơi.
Nhưng mà tối hôm sau.
Tiêu Diễn đứng trước cổng lớn của trang viên nhà họ Lãnh, không khỏi thở dài: “Tổng giám đốc Lãnh các người thật sự muốn tôi đến chăm sóc anh ta sao? Chỉ cần tôi chăm sóc anh ta thì anh ta sẽ không truy cứu tôi về chuyện bắt cóc nữa à?”
Vệ Trạch nhìn người nào đó đang bước từng bước vào nhà, thái dương toát mồ hôi lạnh liên tục: “Vâng, đúng vậy, tổng giám đốc Lãnh chúng tôi nói chỉ cần anh và cô Thẩm cùng nhau chăm sóc anh ấy hai ngày thì anh ấy sẽ không so đo chuyện bắt cóc lần này nữa.”
Tiêu Diễn cười nhạo một tiếng: “Thôi đi, thật sự cho là tôi không biết chuyện Lãnh Hoài Cẩn sao? Căn bản là anh ta không tin tôi bắt cóc con của vợ anh ta, tôi cũng không tin anh ta không tra ra chuyện tôi nhận của nhà họ Lạc mấy miếng đất đâu.”
Vệ Trạch không nói thêm gì về chuyện này, mà chỉ lễ phép làm tư thế mời với anh ta, muốn anh ta ngồi vào xe tham quan trong trang viên của nhà họ Lãnh.
Tiêu Diễn còn đang do dự, chần chờ nhìn hai chiếc xe tham quan có gắn logo của nhà họ Lãnh.
“Cậu nói xem tay không tấc sắt như này, đến xe cũng không cho tôi lái vào, như vậy có được xem là bị Lãnh Hoài Cẩn bắt cóc không?”
Vệ Trạch cười giả tạo: “Nếu anh Tiêu đây muốn tổng giám đốc Lãnh bàn tính với anh về chuyện bắt cóc thì bây giờ anh có thể về nhà chờ lệnh triệu tập của toà án
rồi.”
Tiêu Diễn còn cảm thấy cách thức mà vợ cũ lừa Lãnh Hoài Cẩn rất thú vị nên muốn xem thử, sao mà không đi được, huống chi nếu bây giờ anh ta quay về, đoán chừng
Lãnh Hoài Cẩn sẽ giết chết anh ta mất.
Nhưng anh ta vẫn không cam lòng nói lời khách sáo.
“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nếu cậu nói Lãnh Hoài Cẩn quan tâm người vợ cũ này như vậy, vậy sao anh ta biết rõ tôi là đại hiệp công nồi*, còn tha cho Hà Sở, có chắc đây không phải là cố ý thiên vị Hà Sở chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!