Cha mẹ và anh trai của cô đều là những người có tiếng nói trong giới kinh doanh, chỉ có người khác nhìn sắc mặt của họ mà hành sự,chứ bọn họ không có trách nhiệm
àm hài lòng người khác. Vậy mà giờ đây, vì lợi ích của cô ấy, cùng nhau lấy lòng một hậu bối, chỉ vì cô ấy muốn lấy cậu ta.
“ Cha, đừng uống nữa, con có chút mệt rồi, muốn cùng anh Thời Phong về phòng.”
Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn không biểu lộ cảm xúc nhưng cứ liên tục uống rượu, Lãnh Y Y cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng không nhịn được mà bỏ đi.
Từ nhỏ đến lớn, cha đều là chỗ dựa vững chắc của cô
Hơn nữa bây giờ cô đã trưởng thành, và cô ấy không thể vì những vấn đề cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng tới tới tâm trạng và sức khỏe của người khác.
Cô hướng ánh nhìn về Thẩm Vị Ương
Thẩm Vị Ương vành mắt cũng có chút đỏ lên, không chịu nổi con gái khó chịu, liền đứng dậy đi tới trước mặt Lãnh Hoài Cẩn dỗ dành: “A Cẩn, đừng uống nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi, trời cũng tối rồi, Thời Phong và Y Y còn phải về nhà.”
Lãnh Hoài Cẩn uống rất nhiều, cũng không say lắm, chỉ là cảm thấy không thoải mái.
Họ biết rằng Y Y luôn Úc Thời Phong, nhưng Úc Thời Phong thì cứ quẩn quanh trong những bông hoa khác và không thèm để ý Lãnh Y Y
Họ chỉ muốn mọi thứ diễn ra theo tự nhiên, nhưng điều đó lại khiến Y Y chịu đựng thêm một thời gian dài.
Nhưng không ngờ, đứa con gái ngoan ngoãn lại làm ra loại chuyện điên rồ như này
Bây giờ nghĩ lại, Lãnh Hoài Cẩn tự hỏi liệu quyết định của mình có làm tổn thương cô con gái bé nhỏ không
Nếu ông không để tự nhiên thuận theo tự nhiên mà đã sớm bảo y Y tránh xa Úc Thời Phong, thì con gái ông có phải lấy phải người không yêu mình như bây giờ
không.
“Lãnh Y Y, cùng cậu ấy trở về đi, đây là sự lựa chọn của bản thân con”
Lãnh Hoài Cẩn nắm chặt tay Thẩm Vị Ương, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trông rất mệt mỏi.
“Một ngày nào đó nếu con hối hận, cha sẽ đích thân đến Úc gia đón con trở về. Con sẽ mãi là công chúa nhỏ của cha mẹ”
Nói xong, ông loạng choạng xoay người đi cùng với sự giúp đỡ của Thẩm Vị Ương
Cho dù một người có thể hô mưa gọi gió đến đâu, thì trước mặt con gái, ông ta cũng chỉ là một người cha hoặc người mẹ bình thường và vĩ đại.
Lãnh Y Y lấy khăn giấy ra, nhìn bóng lưng cha mẹ rời đi, càng lau nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Đừng khóc. Là con tự quyết định. Cha mẹ không nó tức giận, cũng không có quyền khó chịu.”
Lãnh Quân đứng dậy vỗ vai Y Y, sau đó nhìn Úc Thời Phong đang yên lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ gì.
“Khi nhà họ Dư bị thất thế, cậu chỉ có một thân một mình bươn chải khắp nơi. Chính cha mẹ tôi đã cứu cậu một mạng và giúp nhà họ Úc không phá sản. Cha mẹ tôi làm việc giúp người và không mưu cầu họ trả ơn. Nhưng theo tôi thấy, việc đối xử tốt với con gái của họ cũng xem như là một cách đáp lễ, điều đó cũng không phải là một yêu cầu quá đáng.”
Úc Thế Phong từ chỗ ngồi đứng lên, mặt không chút cảm xúc nhìn Lãnh Quân: “Thấy Lãnh gia thiện lương, tôi tự khắc sẽ không bạc đãi Lãnh tiểu thư, yên tâm đi.”
Anh ấy gọi là Lãnh tiểu thư
Bây giờ ngay cả cái tên Y Y anh ấy còn không thèm gọi nữa
Lãnh Y Y cảm thấy rất buồn
Lãnh Quân nắm chặt cú đấm, buồn bực
Không ai trong số họ có thể ép Úc Thời Phong phải yêu Y Y, họ chỉ có thể yêu cầu cậu ta đối xử tử với Y Y tử tế.
Nhưng đây không phải là điều Y Y muốn, thứ tình cảm để đền đáp ơn nghĩa không thể khiến cô ấy hạnh phúc.
Nhưng đây là con đường Y Y đã chọn, bản thân cô chưa hối hận và ít nhất bây giờ vẫn chưa hối hận
Lên đường trở về Úc gia, Lãnh Y Y nhìn người đàn ông vừa lên xe đã nhắm mắt làm ngơ cũng không một lần để cô, lòng cô cay đắng nhưng vẫn cố gượng cười hỏi: Anh Thời Phong, em thấy cả buổi tối hôm nay anh ăn rất ít, chỉ toàn uống rượu, đợi lát nữa trở về em làm gì đó cho anh ăn, anh muốn ăn cái gì?”
“ở nhà có người hầu.” Dư Thế Phong mắt không mở nhưng miệng thì nói
Lãnh Y Y chỉ có thể xấu hổ im lặng
Về đến nhà muốn đó anh xuống xe, anh lại tránh đi: “Tôi uống không nhiều, tự đi được.”
Nói xong, anh nhìn xuống bụng cô, châm chọc nói: “Lãnh tiểu thư đừng có mà không cẩn thận làm ảnh hưởng đến vật nhỏ trong bụng, chúng ta còn chưa nhận được giấy xét nghiệm đâu, nếu như vật nhỏ trong bụng cô không còn nữa, công sức lúc trước của Lãnh tiểu thư sẽ đổ sông đổ biển mất”
Anh nói rằng nếu như đứa trẻ trong bụng cô không còn nữa..Nghe thấy câu này Lãnh Y Y rùng mình một cái, anh ta sẽ không ra tay giết đứa trẻ đó chứ?
Suy nghĩ đáng sợ như vậy vừa hình thành trong đầu cô nhưng trong nháy mắt đã bị cô phủ quyết. Không thể nào có chuyện đó được, anh Thời Phong không phải là loại
người như vậy.
“I
Anh ấy chỉ là không thích cô thôi, anh sẽ không tổn hại đến một sinh linh bé nhỏ đâu. Khi cô hoàn hồn trở lại thì Úc Thời Phong đã đi vào nhà.
Tiểu thư Y Y phòng ngủ của cô đã được sắp xếp xong, mời cô đi bên này”
Thím Triệu biết Lãnh Y Y, bà là người trực tiếp nhìn thấy cô ấy lớn lên, nghe bọn họ nói rằng cô đã mang thai và sẽ kết hôn với Úc Thời Phong. Lúc này thấy cô vui vẻ
như vậy, bà liền nhiệt tình dẫn cô đi xem phòng ngủ của mình.
Trong lúc trở về phòng, bà giải thích với cô: ” Cô còn đang trong thời kỳ đầu mang thai, ngủ riêng phòng vẫn là tốt nhất, thiếu gia rất chu đáo, cậu ấy vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện của cô, tôi còn nhớ lúc đó khi cô còn nhỏ thường hay đến nhà của chúng tôi, cậu nhóc hàng ngày …..”
“Thím Triệu có phải là căn phòng này không?”
Đi đến căn phòng ngủ quen thuộc, Lãnh Y Y sắc mặt tái nhợt ngắt lời thím Triệu.
Căn phòng này cách phòng ngủ của Úc Thời Phong không xa, trước đây cô sống ở đây rất vui vẻ, bởi vì có đôi khi Úc Thời Phong tan làm về muộn,khi đó cô luôn đợi
cậu ấy đi làm về ở trong căn phòng này, cứ ngồi đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, thì lập tức chạy ngay ngoài nói chuyện với cậu ấy.
Khi đó Úc Thời Phong đối xử với cô rất tốt, mỗi lần cô nhào tới ôm choàng cậu ấy, cậu ấy đều nhấc bổng cô lên cao, ôm cô vào lòng, đưa cô đi chơi.
Nhưng mọi thứ đều chỉ diễn ra 5 năm trước
Nếu ngày hôm đó cô không đến tìm Úc Thời Phong thì tốt biết mấy
Giá như lúc đó cô không nằng nặc đòi mở cửa căn phòng này
Nhìn cách bày trí quen thuộc trước mắt, cô như nhìn thấy lại đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên giường mình, trong lòng lại cảm thấy buồn nôn, cô chạy vào phòng
tắm với sắc mặt tái nhợt, nôn ọe.
Thím Triệu hốt hoảng vội đi rót một cốc nước, vỗ vỗ lưng giúp cô
“Sao tự nhiên lại như vậy”