“Tri Mộ, em ở đây à?”
Cửa phòng vốn khép hờ, vì hai cái gõ của Tề Tinh Trác mà cửa hé ra một khe hở nhỏ.
Nhìn thấy đôi nam nữ ở trong phòng bệnh ôm hôn nhau thắm thiết, Tề Tinh Trác đang ôm hoa tắt ngúm nụ cười trên môi, trong lòng đau đớn như bị đấm cho một cú
chí mạng.
Hạng Tri Mộ thấy anh ta cũng giật mình, nhưng hành động còn nhanh hơn, biến bị động thành chủ động. Cánh tay mềm mại như ngó sen uốn lượn vòng lên cổ Lãnh
Quân.
Lãnh Quân thấy cô chủ động liền không chịu được, bị cô chạm vào một cái liền mất khống chế đè cô xuống giường muốn tiến thêm một bước.
Hạng Tri Mộ cũng không phản kháng, tình hình này cũng chả làm nên cơm cháo gì được.
Nếu Tề Tinh Trác không lên tiếng ngăn lại thì sau khi anh ta bỏ đi cô cũng đẩy Lãnh Quân ra.
Cuối cùng thì Tề Tinh Trác mở miệng trước.
Anh ta đẩy cửa đi vào, coi như không có chuyện gì nói với Hạng Tri Mộ:
“Mộ mộ, nghe nói em nằm viện nên anh tới thăm em một chút.”
Lãnh Quân lúc này mới ý thức được người gõ cửa là đàn ông, anh quay lại nhìn phát hiện tên đó dáng dấp không tệ.
Nhân mô cẩu dạng, nhưng có ưu thế hơn hẳn Lý Cảnh.
Nhớ đến sự khác thường của Hạng Tri Mộ vừa xong, Lãnh Quân hơi đen mặt.
Trực giác nói cho anh biết cô và người đàn ông này có gì đó, vừa rồi cô còn đột nhiên thay đổi thái độ với mình chắc chắn là do hắn ta.
“Vị này hẳn là Lý Cảnh nhỉ, mấy năm không gặp liền thay đổi như thế này.”
Tề Tinh Trác lại gần nhìn Lãnh Quân một cái, quay lại cười hỏi Hạng Tri Mộ.
Hạng Tri Mộ bình tĩnh rất nhanh cười:
“Người bạn mới quen.”
Hôn nhau điên cuồng như thế nhưng vẫn chỉ là bạn.
Hạng Tri Mộ tự mình cảm thấy buồn nôn.
Nhưng trước mắt cô cũng đâu thể nói rằng Lý Cảnh vì tiền đồ mà đem cô bán cho tên này chứ.
Cô không thể nói như vậy.
Không được để Tề Tinh Trác cười nhạo cô.
“Tôi là Lãnh Quân, anh là ai, thăm bệnh nhân lại ôm hoa hồng đến, anh không biết Mộ Mộ di ứng hoa hồng à?”
Lãnh Quân nhịn sự không vui trong lòng xuống, bày ra tư thế quý ông nhìn Tề Tinh Trác cười nói.
Tề Tinh Trác hơi sửng sốt, nhìn lại hoa hồng trong tay mình.
Anh ta quen Tri Mộ nhiều năm như vậy, thế mà không biết cô lại dị ứng hoa hồng.
Hạng Tri Mộ càng mơ hồ hơn.
Chính cô cũng không biết mình lại dị ứng hoa hồng đấy.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa mua hoa này bao giờ cũng không có ai đưa cho cô, cô cũng không biết mình có dị ứng hoa hồng hay không.
Có điều, cũng có thể là Lãnh Quân nói hươu nói vượn cố ý đả kích Tề Tinh Trác.
Cô cũng không nêu ý kiến.
Quả thật Tề Tinh Trác cũng hoang mang, vốn định lấy khí thế chèn ép mà lại bị phản đòn.
“Xin lỗi, anh không nên cầm hoa hồng.”
Anh ta cầm hoa hồng đứng đó, bứt rứt như ngồi trên đống lửa không biết nên ôm nó đi ngay lập tức hay không.
Hạng Tri Mộ không nói gì, làm bộ ho khan hai tiếng.
Lãnh Quân lạnh nhạt nhìn Tề Tinh Trác ý đuổi khách:
Ў
“Vị tiên sinh này, anh trước hết hãy ôm hoa hồng của anh rời đi đi. Mộ Mộ đang trong thời gian dưỡng bệnh đừng mang phiền phức đến, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật
tốt.”
Chăm sóc thật tốt? Anh là gì chứ?
Nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Lãnh Quân, trong lòng Tề Tinh Trác cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Anh ta biết Lãnh Quân là Đại thiếu gia nhà họ Lãnh, một gia tộc quyền cao chức trọng.
Nhưng Tri Mộ đã kết hôn rồi, anh ta bây giờ quấy rầy Tri Mộ như vậy là coi cô là cái gì chứ?
“Mộ Mộ, em muốn anh gọi Lý Cảnh tới không? Dù sao anh ta mới là chồng của em, để một người ngoài chăm sóc em anh không yên tâm.”
Anh ta nhìn Hạng Tri Mộ hỏi.
Hạng Tri Mộ cười nhạt:
“Chuyện của tôi không cần Tề đồng học bận tâm, tôi tự xử lí được, anh hãy trở về đi, tôi ngửi thấy phấn hoa liền cảm thấy khó chịu.”
Đã đến nước này, Tề Tinh Trác không muốn cũng phải đi.
Sau khi anh ta đi rồi, Hạng Tri Mộ thả lỏng, không giương cung bạt kiếm giống ban này nữa.
Lửa giận trong Lãnh Quân càng cháy bừng bừng:
“Anh ta là ai vậy?”
“Liên quan gì đến anh?” Hạng Tri Mộ chẳng buồn nhìn anh nữa: “Phòng bệnh này cũng không hoan nghênh anh đâu, Lãnh tiên sinh có thể đi.”
“Hạng Tri Mộ!”
“Lãnh Quân.”
Lúc Lãnh Quân nổi đóa, Hạng Tri Mộ lên tiếng ngăn anh, mệt mỏi nhìn anh:
“Để cho tôi yên tĩnh một mình được không? Chuyện tôi gặp người xấu lần này tôi biết trách nhiệm không thuộc về anh. Tôi đâm anh một nhát kia coi như là báo thù, hai chúng ta hòa nhau có được hay không?”
Cô biết đây là vấn đề giữa cô và Lý Cảnh, Lãnh Quân có hay không cũng không ảnh hưởng tới kết cục.
Thậm chí nếu không có Lãnh Quân, cô đã chết ở hạ lưu sông kia trong mưa bão hoặc là phải chịu một kết cục khó chịu hơn.
Bây giờ cô chỉ muốn một mình yên tĩnh chút, suy nghĩ về thời gian ly dị cũng như ứng phó trường hợp Lý Cảnh không muốn ly dị.
“Hòa? Em nợ tôi năm triệu không tính à?”
Lãnh Quân đột nhiên nói.
Hạng Tri Mộ ngẩn ra một lúc, cả giận ngẩng lên nhìn anh:
“Tôi không có mượn anh, càng không phải tôi bán thân.”
Biết cô hiểu lầm ý mình, Lãnh Quân nhẹ nhàng ngồi xuống nắm tay cô giải thích:
“Mộ Mộ, là tôi tình nguyện cho em mượn, không có ý gì khác. Cứ coi như tôi cho em mượn, với việc mượn tiền Quan Thi Nam cũng không khác gì nhau. Sau này em có tiền thì trả tôi, tôi cũng không dùng việc này ép em làm chuyện em không muốn.”
“Không cần.” Hạng Tri Mộ muốn rút tay ra: “Tôi sẽ không còn có quan hệ gì với anh nữa hết.”
Nhưng Lãnh Quân đã tiền trảm hậu tấu:
“Nhưng không còn cách nào khác cả, tôi đã tự mình trả cho chủ nhà của em, còn thuận tiện giúp em làm rõ việc mua nhà. Bây giờ em đi tìm chủ nhà muốn trả lại, người
ta có nguyện ý hay không?”
Ở đế đô, để có một chung cư tốt tốt nhất là mua đứt nó, mà mua đứt còn giá trị hơn năm triệu kia nhiều.
Chủ nhà có giàu đến mấy cũng không chịu được cám dỗ như thế.
“Cho nên giờ em chỉ có một món nợ chính với tôi mà thôi.” Anh nắm tay cô đặt lên môi hôn một cái, tâm tình khá hơn nhiều: “Nếu tôi là em, tôi sẽ dưỡng thương thật tố
t, chờ tay tốt lên sẽ tìm thầy học đàn dương cầm, sớm đi diễn kiếm tiền nhanh chóng trả nợ thoát khỏi tôi.”
“Tay của tôi?” Hạng Tri Mộ có chút khó chịu nhìn cổ tay bị thương của mình: “Thật có thể khỏi sao?”
Lãnh Quân đau lòng nhìn cô rũ mắt, nhẹ giọng nói:
“Sẽ khỏi thôi, tôi sẽ tìm bác sĩ ngoại khoa tốt nhất, em phải phối hợp chữa trị, như thế sẽ nhanh khỏi.”