“Mộ mộ, rốt cuộc mày cũng tỉnh rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy.”
“Từ từ đã ”
Hạng Tri Mộ vừa mới tỉnh lại, đem đầu óc còn chưa tỉnh táo nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Đại khái chính là sau khi Lãnh Quân hôn mê, quản lý dạ tiệc đáng ra phải đưa cô đến đồn cảnh sát nhưng lại bị nhà họ Trương cản lại, sau đấy cô liền bị nhốt trong một kho hàng bỏ hoang.
Trong khoảng thời gian này cô đã loanh quanh trong kho hàng để tìm cách chạy trốn.
Đến giữa trưa ngày thứ hai, Trương Hoa lẽ ra đã tỉnh lại nhưng tình hình có vẻ không tốt. Người theo dõi cô trước đó dẫn đến hai tên đàn ông cao lớn muốn làm nhục cô.
Cô đã vở ngay ống thép trên cái ròng rọc đơn giản mà cô tự chế lúc trước đánh chúng bị thương, nhưng trước đó cô cũng đã bị chúng đả thương, thành ra cô gần như là bò
ra khỏi kho hàng đó. Một đường thuận theo hạ lưu núp trong bụi cây rậm rạp.
Trời lại mưa to, vết thương trên tay cũng như khắp người vô cùng đau rát.
Hạng Tri Mộ cúi đầu nhìn cánh tay đã được băng bó vô cùng kỹ lưỡng. Mặc dù kỹ thuật băng bó rất tốt nhưng cô cảm giác được cái tay này không ổn, sợ rằng đã ảnh hưởng đến dây thần kinh.
Sau này chắc không thể đàn dương cầm được nữa.
“Mộ mộ, có muốn dậy đi lại chút không? Mày hôn mê tận hai ngày làm tao chết khiếp, tạo thực sự sợ hãi vì mày mãi chẳng tỉnh lại gì cả.”
Thấy Hạng Tri Mộ ngẩn người nhìn chằm chằm cổ tay bị quấn băng, Quan Thi Nam lo lắng lảng sang chuyện khác.
Hạng Tri Mộ chưa bao giờ che giấu chuyện gì với Quan Thi Nam nên đều đem hết ngọn nguồn nói cho cô ấy nghe.
”
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Quan Thi Nam trợn mắt, tức giận đến đỏ cả mắt:
“Tên súc sinh Lý Cảnh này, sao hắn có thể làm ra loại chuyện như thế này chứ. Còn có Lãnh Quân nhân mô cẩu dạng nữa, lại có thể ỷ mạnh hiếp yếu, thật quá quắt.
“Mộ mộ, ly dị đi, loại đàn ông này nhất định phải li dị, không thì chờ đến bao giờ nữa? Hôm nay tao đi đòi tiền nhà sản xuất, lấy năm triệu cho mày giải quyết.”
“Tao biết mày muốn tốt cho tao, bình tĩnh lại đã nào.” Hạng Tri Mộ thở dài cầm lấy tay Quan Thi Nam an ủi: “Mày đừng kích động, tao và Lý Cảnh nhất định phải ly dị nhưng giờ chưa phải lúc.”
“Chưa phải lúc?” Quan Thi Nam tưởng mình nghe nhầm, kinh hãi nhìn Hạng Tri Mộ: “Mộ mộ, mày làm sao vậy, lần này mày cửu tử nhất sinh chịu bao nhiêu cực khổ lại vẫn chưa muốn ly dị với Lý Cảnh thì ngồi chờ cả nhà hắn điên lên muốn giết mày à? Mặt đó không được đàn ông lại càng dễ biến thái, không sai vào đâu được.”
“Tề Tinh Trác trở về rồi.”
Hạng Tri Mộ thở dài, nghiêm túc nói với Quan Thi Nam.
Quan Thi Nam liền im bặt.
Sau khi ổn định lại, cô mới khó khăn mở miệng hỏi:
“Mày còn liên lạc với anh ta à?”
“Lý Cảnh liên lạc với anh ta vì muốn ép tao đi dạ tiệc.”
Quan Thi Nam lại rơi vào trầm mặc, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng:
“Thật ra Tề Tinh Trác rất thích mày. Năm đó nếu không phải do mẹ của anh ta, hai người cũng không biến thành như bây giờ. Mày cũng có cảm tình với anh ta đúng không, nếu không cũng sẽ không bị một cuộc điện thoại của anh ta mà đồng ý đi dạ tiệc.”
“Đúng là trước kia tạo có thích anh ta.” Hạng Tri Mộ cười trào phúng: “Nhưng đấy là trước kia, anh ta chọn mẹ mình cũng là lẽ thường tình, tao cũng ghét đám người có quyền lực không phải sao?”
Năm đó, mẹ Tề Tinh Trác thừa dịp anh ta ra nước ngoài liền tìm người cưỡng bức cô. Sau đó cô tìm được bằng chứng, muốn đi báo cảnh sát chuyện mà bà ta làm. Đúng
lúc Tề Tinh Trác trở về, anh ta giả vờ ở bên an ủi cô nhưng thực chất lại muốn trộm mất đoạn ghi hình mà cô phải theo dõi khó khăn lắm mới có được rồi hủy mất, khiến cho cô không thể biện minh cho bản thân trước tòa.
Anh ta nói, nếu cô chưa bị tổn hại gì đáng kể thì cũng nên lui một bước bỏ qua cho mẹ anh ta.
Đã thế còn đưa ra những đề nghị làm như cô là thánh mẫu vậy.
Chẳng lẽ cô phải bị lăn lộn đến chết mới tính là tổn hại sao?
Nếu năm đó Lý Cảnh không vô tình xuất hiện, cô căn bản không sống qua được đêm hôm đó.
Kết quả là tên nam nhân cô thích lại bảo cô không bị tổn hại gì đáng kể thì nên bỏ qua cho mẹ hắn.
Tại sao cô phải bỏ qua cho một người đàn bà độc ác lập mưu muốn hủy hoại cô chứ.
Chỉ cho phép bà ta làm hại cô mà không cho cô đòi lại quyền lợi của mình à?
“Nghe mày nói thế tao cũng thấy an tâm.” Quan Thi Nam thở phào nhẹ nhõm, cô nói thế cũng chỉ là muốn dò xét thái độ của cô ấy: “Mộ mộ, mày phải nhớ kỹ bản mặt năm đó của Tề Tinh Trác. Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu không thể hòa giải được, cứ nhìn mày và mẹ của Lý Cảnh xem, chẳng phải lúc đầu bà ấy chưa tiếp xúc nhiều với mày đã tỏ rõ thái độ khinh thường còn khắp nơi gây khó dễ cho mày sao.”
“Mẹ Lý Cảnh chỉ là một người mẹ chồng bình thường mà lần này đã mang đến cho mày phiền toái lớn như vậy, vậy một phu nhân giàu có như mẹ Tề Tinh Trác thì sẽ
đem đến cho mày chuyện gì nữa.”
“Mày nhất định phải nhớ bài học năm đó, đừng lại gần Tề Tinh Trác miễn cho dẫm lên vết xe đổ.”
Quan Thi Nam bày ra sắc mặt nghiêm túc không ngừng nhắc đi nhắc lại chuyện này với cô.
Trong lòng Hạng Tri Mộ cảm thấy ấm áp, mặc dù không nhận được nhiều tình cảm từ phía gia đình nhưng có một người bạn như Quan Thi Nam chính là hạnh phúc lớn
nhất của cô.
Quan Thi Nam đã một mực ở lại bệnh viện hai ngày để chăm sóc cho cô, quả thực không thể kéo dài thêm nữa vì đoàn làm phim lần này có thể quyết định tương lai của cô ấy.
Vì thế, hai người trò chuyện thêm một lúc thì Hạng Tri Mộ thúc giục cô ấy rời đi.
Quan Thi Nam rời đi được một lúc, Lãnh Quân mới đẩy cửa đi vào.
Bốn mắt chạm nhau, Hạng Tri Mộ chán ghét quay đi.
“Thật xin lỗi.”
Lãnh Quân đi tới ngồi xuống trước mặt cô, giọng đầy áy náy thành khẩn nói.
Anh mặc bộ đồ bệnh nhân, khuôn mặt nhợt nhạt tạo thành dáng vẻ suy sụp tinh thần.
Vốn sau lưng anh ta có vết thương do roi tạo nên, rồi lại bị cô cố hết sức đâm cho một nhát, suy sụp như thế cũng là bình thường.
Hạng Tri Mộ né tránh ánh mắt của anh, lãnh đạm nói:
“Là lựa chọn của Lý Cảnh, nguồn cơn cũng là nhà họ Lý, anh chỉ là thêm dầu vào lửa, tôi cũng đâm anh một nhát, chúng ta coi như hòa.”
Nói tới đây, cô vô cùng tàn nhẫn nhìn anh cười nói:
“Tôi biết lúc đó tôi dùng bao nhiêu sức. Bởi vì lúc đó tôi chỉ hận sao anh không chết đi, vì anh là tên đàn ông tôi ghê tởm nhất.”
Trong lòng Lãnh Quân đột nhiên cảm thấy đau nhói, ánh mắt nhanh chóng tràn ngập thê lương mà cười:
“Vậy sao, vậy thì tôi càng không thể buông tha em.”
Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má của cô, ép cô quay lại nhìn mình:
“Hạng Tri Mộ, em là người phụ nữ duy nhất làm tôi tổn thương đến vậy, em khiến cho tôi đau như vậy, em nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho chị sao?”
Hạng Tri Mộ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, không hé răng nửa lời, như thể là khinh thường anh.
Chán ghét đến thế sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!