“Tri Mộ!”
Nhìn thấy vợ mình bị đàn ông kéo vào trong ngực trêu đùa, Lý Cảnh rốt cuộc không nhịn được đứng dậy.
Một đám cá mè một lứa giống như Chương Hoa nhìn về phía Lý Cảnh hỏi: “Sao thế, Lý tiên sinh cũng biết cô nàng này sao?”
Chương Hoa đang trêu ghẹo Hạng Tri Mộ cũng tạm thời ngừng tay, ánh mắt mang theo nụ cười thú vị nhìn về phía Lý Cảnh hỏi: “Là người yêu cũ sao? Lý tiên sinh hôm nay coi như làm chuyện tốt đi, đêm nay tôi sẽ mang cô nàng này đi, ngày khác tôi đưa cái mới mẻ cho anh.”
Sắc mặt Lý Cảnh khó coi, nhưng cơn tức giận vừa rồi rõ ràng đã yếu đi mấy phần, sự thay đổi nhỏ này khiến trong lòng Hướng Chỉ Mộ dần trở nên tuyệt vọng.
Lúc này, Lãnh Quân lặng lẽ lên tiếng: “Lý Cảnh, chú của Chương công tử thế nhưng là giám đốc Cục Tài nguyên và Đất đai của mấy người, nếu sau này có sự tiến cử của Chương thiếu gia, đối với anh mà nói chỉ có tốt chứ không có hại.”
Gợi ý là rõ ràng.
Vợ và tiền đồ, Lý Cảnh tự mình lựa chọn đi.
Trong VIP im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lý Cảnh.
Lý Cảnh giống như có gai ở sau lưng, như thể tất cả mọi người ngoại trừ Hạng Tri Mộ đang chất vấn anh ta với ánh mắt cực kỳ khinh thường, tiểu thư mời rượu ăn mặc hở hang này là vợ của anh sao?
Một khi anh ta thừa nhận điều đó, anh ta sẽ càng bị chế nhạo nhiều hơn và trực tiếp rơi từ đám mây được săn đón vừa rồi xuống đáy vực.
Trong tương lai, anh ta sẽ không bao giờ có thể bước vào vòng tròn mà Lãnh Quân đã mang đến cho anh ta, và cả một đời không có hy vọng thăng tiến.
“Không phải, hôm nay ta chỉ là tình cờ gặp mặt, không có quan hệ gì với cô ấy hết.”
Tàn nhẫn làm sao.
Những lời nói nhẹ nhàng của anh ta đã phá hủy mọi phẩm giá của cô và khiến trái tim cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Hạng Tri Mộ nhìn người đàn ông trước mặt không dám thừa nhận mối quan hệ của họ chứ đừng nói là nhìn thẳng vào cô, trong lòng anh hoàn toàn tuyệt vọng.
Lý Cảnh, năm đó anh đã cứu tôi khỏi những kẻ hủy hoại sự trong trắng của tôi.
Bây giờ lại tự tay đẩy tôi cho người khác và hủy hoại phẩm giá của tôi.
Giữa chúng ta coi như đã thanh toán xong mọi chuyện.
“Yo, em gái này làm sao vậy, anh làm em đau sao? Nhưng của anh cứng lắm cho nên cũng không có cách nào mà.”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Chương Hoa càng thêm hứng thú, hung ác đẩy cô xuống dưới đùi, nhưng giây tiếp theo, trong VIP yên tĩnh vang lên một tiếng nổ lớn, Hạng
Tri Mộ bị vây ở trong ngực của anh ta, đã chộp lấy chai rượu trên bàn và đập vào đầu của Chương Hoa.
Nhân cơ hội Chương Hoa vì cơn đau dữ dội trên đỉnh đầu không thể không đẩy cô ra, cô vội vàng đứng vững, dùng ống thủy tinh võ của chai rượu dính đầy máu trên tay đâm thẳng vào giữa hai chân Chương Hoa.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh đến nỗi Lãnh Quân còn không kịp phản ứng.
Khi các nhân viên bảo vệ trong bữa tiệc đưa cô ấy xuống, trên khuôn mặt cô đã nở một nụ cười hạnh phúc.
“Con đàn bà lẳng lơ này, lão tử không phải cho mày mặt mũi rồi sao!”
Chương Hoa loạng choạng đứng dậy, tát thẳng vào mặt cô, trong mắt tràn đầy sát ý muốn giết chết cô cho đồ tức.
Nhưng còn chưa kịp chạm được vào mặt Hạng Tri Mộ, anh ta đã bị Lãnh Quân tóm lấy bẻ gãy.
Lãnh Quân mặt không đổi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Chương Hoa, Chương Hoa đau đến mức không nói được lời nào: “Người của tôi, cậu dám động?”
Anh ta đứng trước mặt Hạng Tri Mộ giống như bức tường để che chắn gió.
Nhưng trong giây tiếp theo, sắc mặt của anh tái nhợt và đồng tử giãn ra.
Hạng Tri Mộ thực sự đã đâm thẳng chai rượu vào vết thương trên lưng anh ta.
Anh từ từ quay lại nhìn cô, nhìn cô với đôi mắt tan võ đến khó tin.
Trong mắt nàng tràn đầy hận ý, lại dùng sức đâm bầu rượu vào lưng hắn, hai mắt đỏ hoe, giống như một yêu nữ khát máu.
“Lãnh Quân, anh ghê tởm giống như bọn họ vậy.”
Trước khi ngất đi, anh ấy đã nghe được cô nói như vậy.
Anh biết, có lẽ cô ấy sẽ không tha thứ hắn.
Kết hợp với chồng của cô đẩy cô vào tình thế khó xử như vậy, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh…
“A Diên, đừng đi… A Diên ..”
Lãnh Quân tỉnh dậy sau giấc mơ, người ướt đẫm mồ hôi lạnh, và khi cô hoàn hồn thì nhìn thấy Lãnh Nặc đang đứng bên giường anh với vẻ mặt vô hồn.
Lãnh Nặc lo lắng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Anh, anh lại mơ thấy A Diên sao?”
Lãnh Quân tỉnh lại, ho khan hai tiếng mới nói: “Mộ Mộ đâu? Tôi hôn mê mấy ngày rồi.”
Lãnh Nặc lạnh lùng nói: “Bị đưa đến cục cảnh sát, anh bị làm sao vậy, làm sao lại bị một người phụ nữ tính kế vậy.”
“Em đưa cô ấy đến đồn cảnh sát à?” Lãnh Tuấn lập tức ngồi dậy ném chăn ra khỏi giường, nhưng cơn đau dữ dội từ phía sau lưng truyền đến khiến anh suýt nữa ngã xuống đất, may mà có Lãnh Nặc đó được.
Lãnh Nặc khẽ nhíu mày: “Anh làm sao vậy, vội vàng như vậy làm gì? Anh vốn đã bị thương ở sau lưng, người phụ nữ kia mà còn ra tay tàn nhẫn như vậy, anh quan tâm
cô ta làm gì chứ.”
“Anh đáng bị như vậy,” Lãnh Quân đẩy anh ta ra, “Tìm quần áo cho anh thay, anh đi nộp tiền bảo lãnh cho cô ấy.”
Nhưng khi anh đến đồn cảnh sát, không có ai tên là Hạng Tri Mộ được gửi đến cả.
Chuyện này là sao.
Trái tim của Lãnh Quân rung lên, giống như bị chiên trong dầu.
Anh sai rồi, anh không nên làm nhục cô ấy như vậy chỉ để ép cô từ bỏ Lý Cảnh.
“Chẳng lẽ là do bên phía Chương Hoa làm sao? Hôm qua được đưa đến bệnh viện cũng có cái tên Chương Hoa đó, nghe nói cô nàng đó cũng rất to gan, dám phế luôn cái tên Chương Hoa kia.”
Thấy anh bồn chồn, Lãnh Nặc không khỏi nhắc nhở.
Lãnh Quân lúc này mới hoàn hồn, bảo tài xế lái xe trở lại bệnh viện, sau đó lao thẳng vào phòng bệnh của Chương Hoa, hỏi anh ta Hạng Tri Mộ đang ở đâu.
Chương Hoa nửa người dưới đã bị phế, hiện tại lòng như tro nguội, căn bản không sợ đắc tội Lãnh Quân, nhìn hắn cười lạnh một tiếng: “Lãnh thiếu gia, anh đang đùa tôi sao, chơi đùa cô ta lâu như vậy, thì ra là tiểu tình nhân của anh, đùa bốn ta như vậy vui không?
“Tôi nói cho anh biết, người phụ nữ đó đã bị tôi bắt nhốt lại rồi. Cô ta huỷ hoại tôi như vậy, tôi nhất định không bỏ qua, đã bị bán đi rồi còn dám giả bộ thanh cao để lừa lão tử, xem lão tử có chơi chết cô ta không.”
“Anh! Anh bình tĩnh đã, tìm người trước.” Lãnh Nặc ngăn Lãnh Quân đang chuẩn bị ra tay đánh nhau với Chương Hoa, bảo anh ta bình tĩnh lại, “Anh Tiểu Vũ đã đi tìm người rồi, anh đi gặp anh Tiểu Vũ trước, bên phía Chương Hoa, em sẽ thay anh xử lý.”
“Không cần, anh tự làm,” Lãnh Tuấn nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào con dao gọt trái cây đằng kia, khi y tá của Chương Hoa phát hiện ra, mũi dao đã sắp cắt trúng cổ họng Chương Hoa.
“Chương Hoa, nói cho tao biết Hạng Tri Mộ hiện đang ở đâu, tao có thể nể mặt cha của mình mà tìm bác sĩ chữa bệnh cho, còn nếu Hạng Tri Mộ xảy ra chuyện gì, mày và cả gia đình họ Chương của mày sẽ sẽ được chôn cất cùng cô ấy.”
Cái gì Hạng Tri Mộ.
Đứng sang một bên, Lãnh Nặc vừa định tóm lấy Lãnh Quân, chợt sững người khi nghe thấy cái tên này.