“Mộ Mộ, thời gian này mày cứ ở nhà tao đi,
đợi Lý Cảnh đó đến tìm mày ly hôn, mày chuyển qua đây ở với tao luôn.”
Sau khi về đến nhà, Quan Thi Nam tràn đầy
phấn khởi đi thu dọn phòng cho Hạng Tri Mộ.
Căn nhà nhỏ này cô ấy tự đã gom góp tiền
mình đóng phim để mua, tuy là mỗi tháng có áp lực vay nhà rất lớn khiến cô ấy
không thể không diễn bộ phim nào cũng bị người ta chỉ trích nhưng chỉ cần kiếm
được tiền mua nhà, người ta mắng cô ấy thế nào cô ấy cũng vui vẻ.
Áp lực kinh tế của cô ấy không lớn lắm,
Hạng Tri Mộ cũng không khách sáo với cô ấy, cùng cô ấy thu dọn phòng: “Được,
nếu thật sự ly hôn, tao sẽ tới đây nương tựa mày.”
Quan Thi Nam vui vẻ cười nói: “Mày cứ
thoải mái, dù sao tao cũng ít khi ở nhà, gần đây tao còn nhận một vai diễn nằm
trong số các nhân vật chính nữa đó, tuy rằng là nữ ba nhưng dù sao cũng nhiều
đất diễn, nhận bộ này xong chắc là khoản vay của căn nhà nhỏ này của tao có thể
được trả hết rồi, đợi chị này có tiền sẽ nuôi cưng, tốt nhất là cả đời này cưng
ở đây với chị.”
Tuy Quan Thi Nam xinh đẹp hoạt bát nhưng
cô ấy ký hợp đồng với một công ty người mẫu nhỏ không có mạng giao thiệp, cô ấy
có tố chất tốt như vậy mà bình thường đa số là đóng vai phụ, diễn loại vai phụ
mà chỉ hơi lướt qua ấy.
Tại sao đột nhiên tài nguyên lại trở nên
tốt hơn vậy.
Cái này khiến cô ấy nhớ đến Lý Cảnh bỗng
nhiên có thể ở lại Đế Đô.
Thế là hỏi thêm một câu: “Lần này là phim
gì, sao công ty của mày lại nhận được tài nguyên tốt như vậy?”
Quan Thi Nam càng phấn khởi: “Nói ra có
thể mày không tin, tao ngẫu nhiên đến đoàn phim một bộ phim cổ trang, chính là
phim mà bây giờ Thẩm Niệm đang quay ấy, nghe nói bộ phim tiếp theo của cậu ấy
do cô Tiểu Thất tự viết kịch bản, ảnh đế Biên Mục Dã cũng sẽ làm diễn viên khách
mời, còn cả thị hậu Chúc Tân Nguyệt nữa.”
“Đội hình đừng mạnh quá, nếu tao có thể
biểu hiện tốt một chút trong bộ phim cổ trang này, nói không chừng tao có thể
cọ một nhân vật nhỏ trong bộ phim trinh thám kinh dị đội hình mạnh như vậy sắp tới, nghe nói bộ phim
này là để giành giải cho Thẩm Niệm, tao được phân canh thịt uống là phát đạt
rồi.”
Thẩm Niệm chính là Lãnh Tử Niệm, là em
trai ruột của Lãnh Quân, vì vậy lần này Quan Thi Nam đột nhiên có phim để nhận
tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Nhất định là Lãnh Quân cố ý sắp xếp, giống
như Lý Cảnh vậy.
“Mộ Mộ, mày sao thế, sao có vẻ không được
vui lắm vậy, không phải mày cũng rất thích Thẩm Niệm sao? Bây giờ tao có cơ hội
đóng phim cùng cậu ấy rồi, đến lúc đó nói không chừng còn có thể xin chữ ký gì
đó cho mày.”
Quan Thi Nam cảm thấy tâm trạng của Hạng
Tri Mộ bây giờ hơi kỳ lạ, cảm giác như cô ấy không được vui vẻ lắm.
Hạng Tri Mộ hoàn hồn, giải thích: “Tao bị
khiếp sợ, là kiểu tự nhên ngạc nhiên mừng rõ ấy mày hiểu không, Nam Nam mày
giỏi quá đi, bây giờ lại có thể chung đoàn phim với Thẩm Niệm, nói không chừng sau bộ phim này mày có thể nổi tiếng rồi.”
Quan Thi Nam vui vẻ như thế, khó khăn lắm
mới nhận được cơ hội như vậy.
Cô ấy không muốn mất hứng khiến Quan Thi
Nam thất vọng, nên không nói đến chuyện Thẩm Niệm là em trai của Lãnh Quân mà
là vui vẻ chúc mừng Quan Thi Nam nhận được cơ hội lần này.
Lý Cảnh vẫn chưa rời khỏi Đế Đô, Quan Thi
Nam là người bạn tốt nhất của cô ấy, dù sao Lãnh Quân cũng từng chiếm lợi của
cô, mượn gió đông của anh ta để bạn thân nổi tiếng cũng được.
Sau khi thu dọn phòng xong, Quan Thi Nam
đã nhận được điện thoại của đoàn phim, nói vài câu xong thì hơi xin lỗi nhìn
Hạng Tri Mộ: “Cưng à, thật sự xin lỗi nha, Hoa Dung đã chờ dưới nhà rồi, nói là
bên đoàn phim gọi tao đêm nay qua luôn, sáng sớm ngày mai bắt đầu chụp ảnh tạo
hình rồi.”
Hoa Dung là người đại diện của cô ấy, bây
giờ lại đi thẳng đến dưới nhà đón cô ấy đi qua, có lẽ là bên đoàn phim thúc
giục rất căng.
Hạng Tri Mộ lập tức bảo cô ấy đi qua
trước, không cần lo cho mình.
Trước khi đi Quan Thi Nam không yên lòng
dặn dò: “Mộ Mộ, lần này mày không được mềm lòng nữa đâu đó, cho dù không ly hôn
thì lần này cũng phải bắt chẹt cho tốt, nếu không sau này Trương Phương Hoa sẽ
càng ngày càng quá đáng, loại sinh vật như mẹ chồng đều bắt nạt kẻ yếu.”
Hạng Tri Mộ vừa tiễn cô ấy ra cửa vừa cười
nói: “Được rồi được rồi, tao biết rồi, mày mau đi qua đoàn phim đi, trân trọng
cơ hội lần này cho tốt.”
ו
Lúc này Quan Thi Nam mới yên tâm rời đi.
Đợi sau khi cô ấy rời đi, Hạng Tri Mộ mới
chán nản ngồi đờ ra trên ghế sofa.
Hôm nay bị tức giận tràn lên đầu.
Bây giờ tỉnh táo lại cô ấy cũng hiểu được
cuộc sống như cô ấy và Lý Cảnh không thể sống tiếp được nữa.
Trương Phương Hoa thách thức ranh giới
cuối cùng của cô ấy nhiều lần lặp đi lặp lại, lấy đồ của cô ấy rồi làm hỏng
trận đấu của cô ấy, trong mắt Trương Phương Hoa trừ khi cô ấy giàu có sau một
đêm, nếu không bà ta sẽ mãi mãi không vừa mắt cô con dâu này.
Nếu không sống với nhau cô ấy còn có thể
coi như là không có bà mẹ chồng này.
Nhưng bây giờ Lý Cảnh vì có thể mua nhà ở
Đế Đô mà đón cả hai qua đây, cô ấy cũng không thể bảo con trai ruột của bọn họ
vứt bỏ bọn họ.
“Tôi nghe nói em bị cả nhà Lý Cảnh đuổi ra
khỏi nhà.”
Lãnh Quân gọi điện thoại tới, câu nói đầu
tiên đã có sự hả hê, sắc mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Hạng Tri Mộ cười khẩy: “Tổng giám đốc Lãnh
muốn cười thì cười đi, dù sao cũng là tôi tự tìm lấy.”
Lãnh Quân cũng không còn chút thương tiếc:
“Đương nhiên là tôi muốn cười rồi, Hạng Tri Mộ, em chính là người nực cười nhất
mà tôi đừng gặp, biết rõ là không hợp còn làm hại chính mình như thế, em thiếu
đàn ông đến vậy sao?”
Hạng Tri Mộ không nói gì thêm, mà là mắt
đỏ cúp điện thoại, bất lực cuộn mình trên ghế sofa.
Cô ấy cảm thấy mình nực cười.
Sự thật chứng minh, khi cô ấy tự cho là
đền ơn, hoàn toàn đã sai rồi.
Điều cô ấy nên làm có lẽ là giúp Lý Cảnh
chữa bệnh, chữa bệnh xong hai người không nợ gì nhau.
Lúc Lãnh Quân tới, mắt Hạng Tri Mộ đã đỏ lên,
ngủ trên sofa rồi.
“Đáng đời.”
Lãnh Quân hung tợn nhìn cô khẽ nói một
câu, nhưng vẫn cẩn thận bế cô ấy từ sofa lên, đưa cô ấy vào phòng ngủ rồi cẩn
thận đắp kín chăn cho cô ấy.
Sau đó chăm chú nhìn khuôn mặt cô ấy ngây
ra.
Tuy đã trưởng thành rồi nhưng bây giờ vẫn
có thể nhìn ra bóng dáng lúc còn bé.
Tính cách cũng có phần giống.
Nhưng nếu như lớn lên ở nhà họ Lãnh từ nhỏ
thì bây giờ sẽ càng tự tin, càng cao sang.
Sao phải khổ như vậy, tại sao năm đó lại
khăng khăng ở lại nhà họ Hạng.
Tốt xấu gì nhà họ Lãnh còn có chút máu mủ
với em, nhà họ Hạng thì có gì với em.
Anh ta nhẹ nhàng vén tóc trên trán cô ấy
lên, nắm tay cô ấy rất lâu không muốn buông ra.
Sau khi cùng mẹ quay về nhà họ Lãnh, cuộc
sống của anh ta rất suôn sẻ, khó khăn duy nhất là khi nửa đường hai người xa
nhau.
Nếu như bọn họ có thể cùng nhau lớn lên
thì tốt biết bao.
A Diên, em không thể rời đi lần nữa, nhất
định lần này tôi sẽ nắm chặt tay em.
“Đừng, đừng! Lý Cảnh! Lý Cảnh!”
Khi anh ta đang ngẩn người, Hạng Tri Mộ đã
ngủ say bỗng nhiên trở nên bất an, chau mày, hình như đang lẩm bẩm gì đó, khi
Lãnh Quân nghe rõ, sắc mặt thay đổi, cô ấy cũng bừng tỉnh từ trong mơ, người