Quan Thi Nam và Hạng Tri Mộ làm bạn bè
nhiều năm như vậy, hai người rất ăn ý với nhau, nghe Hạng Tri Mộ nói Lý Cảnh
mời ăn cơm bèn không nói hai lời đồng ý luôn.
Đợi đến ngày hôm sau mới nhắn tin hỏi Hạng
Tri Mộ xem đã xảy ra chuyện gì.
Hạng Tri Mộ đến phòng trà nước ở công ty
gọi điện thoại cho Quan Thi Nam, nói đầu đuôi mọi chuyện cho cô ấy.
Quan Thi Nam tức giận giậm chân: “Cái nhà
đó là thể loại cực phẩm gì vậy, sao Lý Cảnh lại biết mày sẽ tham gia cuộc thi Piano, mẹ anh ta cũng biết nữa.”
Hạng Tri Mộ: “Cũng tại vận may của tạo
không tốt, anh ấy lấy được tờ rơi quảng cáo cuộc thi Piano, trên đó có ảnh của
tao, về phần mẹ anh ấy chắc là tự nhìn thấy tờ rơi, cũng có thể là Lý Cảnh nói
cho.”
Quan Thi Nam một mực chắc chắn: “Tao dám
chắc nhất định là Lý Cảnh nói, Mộ Mộ, có đôi khi anh ta không muốn làm người
xấu nhưng mẹ anh ta thì được, mày có hiểu ý tao không? Mày không nên quá yên
tâm về Lý Cảnh, cái gọi là người thành thật chẳng qua là không có bản lĩnh chơi
bời mà thôi.”
Có việc nói cho Trương Phương Hoa chuyện
mình nghỉ việc, Hạng Tri Mộ cũng có chút nghi ngờ Lý Cảnh.
Nhưng không dám nghĩ sâu hơn.
Nếu quả thật người bên gối mà trước đây cô
ấy chọn là người trăm phương ngàn kế tính kế mình, lợi dụng Trương Phương Hoa
trá hình đến ép mình thì thật là quá đáng sợ.
Trong lòng cô ấy, Lý Cảnh vẫn là anh hùng
không quan tâm an nguy của bản thân để cứu mình, cô ấy không muốn nghĩ anh quá
quắt một cách dễ dàng như vậy.
Quan Thi Nam thấy cô ấy không nói lời nào,
cũng không muốn cô ấy cứ rầu rĩ, khó chịu vì chuyện này nên hỏi sang chuyện
khác: “Bên Lãnh Quân nói thế nào, tao cũng có thể phối hợp một chút nhưng mục
tiêu của Lãnh Quân là mày, nếu anh ta không phối hợp giả vờ làm bạn trai của
tao thì phải làm sao bây giờ?”
Hạng Tri Mộ đáp: “Tao cũng không biết phải
làm thế nào, nên tao nghĩ đêm nay mày qua đây là được, sau đó nói Lãnh Quân có
việc bận không tới được, ứng phó với bữa cơm tối nay là xong.”
Quan Thi Nam cũng chưa từng tiếp xúc với
cấp bậc đại lão như Lãnh Quân, bảo cô ấy nghĩ cách quả thật cũng không có cách
nào: “Tạm thời cứ vậy đi, đi một bước nhìn một bước vậy.”
Đến buổi tối, Hạng Tri Mộ vừa về nhà đã
thấy Trương Phương Hoa bận rộn ở phòng bếp, Lý Cảnh và Lý Việt đều ăn mặc rất
thỏa đáng ngồi trên ghế sofa.
Nhìn thấy Hạng Tri Mộ đã về, Lý Cảnh lập
tức chào đón hỏi: “Tri Mộ, khi nào thì tổng giám đốc Lãnh qua đây?”
Hạng Tri Mộ tránh thoát khỏi tay anh ta
không chút dấu vết, đi để túi của mình xuống: “Nam Nam nói lát nữa bọn họ đến,
em về phòng thay quần áo trước đã.”
Lúc này Lý Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, vui
vẻ đưa cô vào phòng ngủ.
Đợi Quan Thi Nam đến Hạng Tri Mộ mới đi ra
ngoài.
Quan Thi Nam vừa vào cửa đã nhìn Hạng Tri
Mộ xin lỗi nói: “Thật ngại quá Tri Mộ, hôm nay Lãnh Quân không rảnh, chỉ có một
mình tạo đến.”
Nói xong, cô ấy ngại ngùng ít thấy được
nhìn Lý Cảnh hỏi: “Lý Cảnh, chỉ có một mình tôi qua đây thôi, anh sẽ không
không chào đón đuổi tôi ra ngoài chứ.”
Lý Cảnh khó nén mất mát lúng túng cười
nói: “Sao có thể, cô với tổng giám đốc Lãnh ai tới cũng giống nhau, mau vào
ngồi đi.”
Quan Thi Nam cười hai tiếng qua loa lấy lệ
sau đó cùng Hạng Tri Mộ vào phòng khách.
Vừa đến phòng khách đã nghe thấy tiếng
vang ầm ầm từ phòng bếp truyền đến, sau đó Trương Phương Hoa sầm mặt đi từ
phòng bếp ra, vùng vằng lôi tạp dề trên người mình xuống, trút hết tâm trạng
của mình.
Quan Thi Nam bĩu môi, kiềm chế mình không
nói gì cả,
Bây giờ cả nhà này sống chung với Mộ Mộ,
cô ấy oán người ta thoải mái trong chốc lát, đợi cô ấy đi người phải xem sắc
mặt người ta chính là Mộ Mộ.
Lý Cảnh đi qua lúng túng nói với Trương
Phương Hoa: “Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, hôm nay tổng giám đốc Lãnh không
rảnh, Quan Thi Nam qua đây cũng giống như nhau.”
Trương Phương Hoa cười khẩy: “Sao lại
giống nhau được, người giúp chúng ta một tay là tổng giám đốc Lãnh người ta,
nếu hôm nay chúng ta muốn mời đương nhiên chỉ có thể mời tổng giám đốc Lãnh
rồi, những người khác qua đây đều là ăn chực.”
Ăn chực? Bà tám già này quả thật là chút
sĩ diện cũng không muốn.
Quan Thi Nam lại nghĩ đến chuyện ngày hôm
qua bà ta vì tiền đến phòng trình diễn gây sự làm Mộ Mộ mất mặt, càng không thể
nhịn được cục tức trong lòng.
Hạng Tri Mộ đã sớm quen rồi, để Lý Cảnh an
ủi Trương Phương Hoa còn mình thì xới cơm cho Quan Thi Nam.
Nhưng ai ngờ Trương Phương Hoa lại xông
lên hất cái bát trong tay cô ấy đi, tức giận nói với cô ấy: “Ăn cái gì mà ăn,
vội đi đầu thai à? Tao vất vả làm cơm cả buổi chiều, mày tưởng là cho mày ăn
sao, sao mày mặt lớn thế.”
“Chát!”
Tiếng bát rơi xuống nền và tiếng Hạng Tri
Mộ tát Trương Phương Hoa vang lên cùng lúc.
Không khí trong phòng ăn im lặng vài giây,
Trương Phương Hoa bụm mặt che dấu bàn tay ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau mới không thể tin nổi nhìn
Hạng Tri Mộ tức giận nói: “Mày, mày lại dám đánh tao?”
“Đánh bà đó.” Hạng Tri Mộ lạnh lùng nhìn
bà ta: “Dì à, sự nhẫn nại của một người có giới hạn, cái tát hôm nay là tôi tự
trả lại uất ức mấy ngày nay tôi phải chịu, nếu dì không phục thì có thể bảo con
trai dì ly hôn với tôi, dù sao tôi cũng không muốn sống những ngày thế này nữa.”
Từ hôm qua bà ta đến phòng trình diễn gây
chuyện muốn lấy mười nghìn đồng đến bữa cơm hôm nay, Hạng Tri Mộ vẫn luôn nín
giận trong lòng.
Bây giờ bà ta còn không để ý thể diện làm
mình khó xử trước mặt bạn mình, dù thế nào Hạng Tri Mộ cũng không thể nhịn được.
Rốt cuộc Quan Thi Nam đã nhìn thấy bạn
thân vùng lên, trong lòng sảng khoái không thôi: “Đúng, cùng lắm thì ly hôn,
người như Mộ Mộ của chúng tôi tìm đại một người đàn ông trên đường cái cũng
mạnh hơn loại con trai cưng của mẹ như con trai bà”
Lãnh Quân chính là người gặp phải trên
đường cái đó, không mạnh hơn kẻ không được như Lý Cảnh anh ta nhiều sao.
“Tôi và Nam Nam đi trước, nhân khoảng thời
gian này, chúng ta bình tĩnh lại, đợi bà suy nghĩ rõ ràng có đáp án thì đi tìm
tôi.”
Hạng Tri Mộ lười chẳng muốn liếc mắt nhìn
Trương Phương Hoa, đi thẳng đến phòng ngủ thu dọn đồ đạc, lúc thu dọn xong đi
ra đã thấy Hạng Tri Mộ vẻ mặt đau đớn nhìn cô ấy.
Nhưng lần này cô ấy không mềm lòng.
Trong lòng Lý Cảnh cứng lại, kéo cánh tay
cô đáng thương nói: “Tri Mộ, anh biết em giận mẹ anh vì chuyện ngày hôm qua,
nhưng bà ấy lớn tuổi rồi đầu óc hồ đồ là rất bình thường, không phải mọi chuyện
đã qua rồi sao, em cứ muốn khiến cả nhà ồn ào gà chó không yên sao?” “ồn ào? Anh cảm thấy là Mộ Mộ đang ồn ào
sao?” Quan Thi Nam tức giận kéo tay Lý Cảnh đang cầm tay Hạng Tri Mộ ra, bảo vệ
Hạng Tri Mộ ở đằng sau mình: “Lý Cảnh, mẹ nó anh nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp đi,
dáng vẻ uất ức của anh thật khiến người ta buồn nôn.”
“Tri Mộ, chúng ta đi.”
Hạng Tri Mộ cũng không để ý tới Lý Cảnh
nữa, kéo vali cùng Quan Thi Nam rời khỏi nơi này.
Lúc đi qua Trương Phương Hoa, Quan Thi Nam