Nghe thấy tên của hai đứa con, Thẩm Vị Ương lập tức đẩy Lãnh Hoài Cẩn ra rồi đi mở cửa.
u khi mở cửa, cô thấy cô giáo và hai đứa con đang đứng ở cửa.
“A Quân, mặt của con bị gì vậy?”
Thấy trên mặt Thẩm Quân có vết bầm xanh thật lớn trên mặt, Thẩm Vị Ương lo lắng nhanh chóng ngồi xuống nhìn mặt con mình.
Cô giáo An Hòa ở nhà trẻ ngại ngùng nói với Thẩm Vị Ương: “Cô Thẩm, thật ngại quá, bởi vì tôi sơ suất nên đã để con của cô đánh nhau với bạn nhỏ khác ở nhà trẻ.” “Đánh nhau?” Thẩm Vị Ương nhìn vào ánh mắt đột nhiên tối lại của Thẩm Quân, nghiêm túc hỏi cậu bé: “Thẩm Quân, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ của A Quân, đừng trách Thẩm Quân, là Đại Tráng nói bậy về cô trước nên A Quân mới đánh thằng bé.”
Thế mà Lãnh Diên cũng đến đây.
Cô biết, cô bé cũng như Thẩm Quân và Thẩm Y Y, đều là con của Lãnh Hoài Cẩn.
Lúc này nhìn thấy Lãnh Diên, tâm trạng của Thẩm Vị Ương hơi phức tạp.
“Cô Thẩm, hiện tại cô có rảnh không? Tôi có thể đi vào nói với cô chuyện của Thẩm Quân không?”
Đại diện cho nhà trẻ thể hiện ý xin lỗi xong sẽ bắt đầu tiến hành trao đổi giáo dục đối với phụ huynh.
Thẩm Vị Ương hiểu ý của An Hòa nên hiện tại chỉ có thể kiên trì mời cô giáo đi vào.
Không biết trước đây cô giáo này có biết Lãnh Hoài Cẩn là cha của Lãnh Diên hay không.
Có lẽ là biết, ngày họp phụ huynh ấy, Lãnh Hoài Cẩn cũng có mặt, lúc ấy hơn phân nửa ánh mắt của phái nữ trong trường học đều nhìn về người đàn ông này.
Quả nhiên, khi An Hòa bước vào phòng bệnh nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn thì hơi ngạc nhiên: “Vị này, vị này không phải là cha của Lãnh Diên à?”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy con trai con gái của mình bước vào cũng hơi ngạc nhiên, không biết có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa thấy vết thương trên mặt Thẩm Quân, anh không vui nhíu mày lại, hỏi: “A Quân, sao trên mặt con lại bị thương?”
Cùng lúc đó, An Hòa cũng ngơ ngác hỏi Thẩm Vị Ương: “Mẹ của A Quân, sao bố của Lãnh Diên lại ở chỗ này?”
Cô ấy biết Lãnh Hoài Cẩn là bố của Lãnh Diên nhưng cô ấy giống Lãnh Diên, đều không biết Lãnh Hoài Cẩn cũng là bố của A Quân và Y Y.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy hoang mang sợ hãi của Lãnh Diên, Thẩm Vị Ương nghĩ đến chuyện ngày hôm đó Hà Sở cố ý nhéo Lãnh Diên vì muốn hại cô, cô có chút
không đành lòng.
Lãnh Diên chỉ là một đứa trẻ, cô bé đầu có làm gì sai.
Bạn học lại là anh em cùng bố khác mẹ với mình, quan hệ phức tạp như vậy, người lớn như cô còn rất khó tiếp nhận chứ đừng nói gì đến một cô bé nhỏ xíu.
“Tổng giám đốc Lãnh là cấp trên của tôi, anh ta bị bệnh nên hôm nay tôi đến đây thăm anh ta, không ngờ cô giáo lại dẫn các bạn nhỏ đến đây tìm tôi.”
Cô khống chế vẻ mặt của mình, cố gắng làm cho bản thân nhìn thật bình thường một chút.
Trước khi Lãnh Hoài Cẩn mở miệng, cô đã hỏi anh: “Tổng giám đốc Lãnh, anh không ngại tôi xử lý việc nhà trước mặt anh chứ?”
Khi Lãnh Hoài Cẩn nghe cô làm rõ quan hệ với mình, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lãnh Diên, anh đã hiểu được sự khổ tâm của Thẩm Vị Ương.
Nhìn thấy cô vì Lãnh Diên mà để bản thân uất ức như vậy, lòng anh vô cùng áy náy.
Anh thiếu nợ nhưng cuối cùng người trả nợ vẫn là cô.
Cô giáo An Hòa là cô giáo của Thẩm Quân và Thẩm Y Y, cô ấy có xem qua hồ sơ lý lịch của tụi nhỏ, biết bố của họ đã qua đời.
Vậy mà vừa rồi cô còn tưởng rằng Thẩm Quân và Thẩm Y Y là con của Lãnh Hoài Cẩn đấy, hiện tại nghe Thẩm Vị Ương nói như vậy, cô ấy cảm thấy ngượng ngùng vì ý nghĩ của bản thân mình khi nãy.
“Xin lỗi mẹ của A Quân, tôi không biết cô đến bệnh viện thăm cấp trên.”
Lãnh Hoài Cẩn đè ép tất cả cảm xúc trong lòng lại, nói giúp Thẩm Vị Ương: “Có việc gì cô giáo cứ nói thẳng, con của tôi cũng là học trò của cô nên cũng không xem như là người ngoài.”
nay.
Đột nhiên gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy, An Hòa cũng thấy ngại ngùng, sau khi ngồi xuống thì nhanh chóng kể lại đơn giản chuyện Thẩm Quân đánh nhau hôm
Thì ra là lớp học của tụi nhỏ có một đứa nhỏ tên là Đại Tráng, là thủ lĩnh trong nhà trẻ, cũng xem như là đứa trẻ chiếm vị trí trung tâm trong nhà trẻ.
Nhưng khi Thẩm Quân vào đây học, các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều thích chơi với Thẩm Quân. Hôm nay cậu nhóc muốn đi chơi với Thẩm Y Y, Thẩm Y Y lại không để ý
đến cậu nhóc, cậu nhóc lập tức nổi giận bắt nạt Thẩm Y Y, nói cô bé có một người mẹ không đứng đắn, ăn cắp tác phẩm của người khác.
Có một bé trai nhìn thấy Thẩm Y Y bị bắt nạt nên đến đánh Đại Tráng nhưng bị Đại Tráng đánh trả, Thẩm Quân nghe Thẩm Y Y khóc cũng tới đánh nhau với Đại
Tráng.
Đứa bé Đại Tráng này người giống như tên, rất to và khỏe, Thẩm Quân thì gầy như vậy, tất nhiên là chịu thiệt, tuy cuối cùng vẫn thắng nhưng trên mặt lại bị thương.
“Sự việc là như vậy, cha mẹ của Đại Tráng đã đưa Đại Tráng đến bệnh viện, nhưng trước khi đi có nói sẽ không bỏ qua cho Thẩm Quân, ngày mai còn muốn mẹ của Thẩm Quân đến gặp để xin lỗi họ.”
An Hòa sờ tóc của Thẩm Y Y, trìu mến nói.
“Tôi lo lắng an toàn của hai bảo bối nhỏ, muốn tận tay đưa tụi nhỏ đến cho cô, A Quân nói ở chung với cô, cho nên tôi tới đây .”
Cô ấy vốn nghĩ là Thẩm Vị Ương đang nằm viện, lo lắng nhà họ đơn chiếc, chỉ có mấy mẹ con với nhau, sẽ không biết làm như thế nào.
Thật may không phải Thẩm Vị Ương có bệnh nằm viện.
Chẳng qua bố Đại Tráng là người giết thịt heo để bán, lúc giết heo cũng không hề chớp mắt, nhìn thoáng qua rất là dữ tợn.
An Hòa vẫn có chút lo lắng.
“Cám ơn cô giáo giúp tôi dẫn tụi nhỏ lại đây, ngày mai tôi sẽ đi gặp bố mẹ của Đại Tráng.”
Nghĩ đến chuyện của bản thân mình bị bạo lực mạng lại bị con trai con gái biết được nhanh như vậy, trong lòng Thẩm Vị Ương thấy cay cay.
Cô ôm Thẩm Quân vào lòng, đau lòng mà nhìn vết thương trên mặt cậu bé: “Đau không con?”
Thẩm Quân lắc đầu, sau khi gặp rắc rối, cậu bé không dám đối mặt với Thẩm Vị Ương: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi.”
“Đứa trẻ xảy ra chuyện lớn như vậy, biết nhận sai là tốt rồi, mong là cô Thẩm đừng đánh đứa nhỏ.” An Hòa cũng hơi căng thẳng chờ đợi phản ứng của Thẩm Vị
Ương.
Nhưng đúng là ngoài dự đoán của cô ấy, Thẩm Vị Ương không những không trách Thẩm Quân mà còn khen ngợi cậu bé.
“Mẹ còn không kịp khen A Quân đâu, sao lại phải trách A Quân?”
Khen, khen ngợi?
Cô Thẩm đang cổ vũ trẻ con đánh nhau?
An Hòa mở rộng tầm mắt.
Thẩm Vị Ương cười dịu dàng, lời nói với con trai lại rất mạnh mẽ: “Lần này A Quân làm rất tốt, sau này nếu có ai lại bắt nạt em gái, A Quân cũng đi lên đánh người đó, chỉ cần không đánh cho tàn phế là được, mẹ sẽ lo hết tiền thuốc men.”
An Hòa: “…
“I
Thẩm Vị Ương vẫn thường dạy hai anh em họ đừng gây chuyện ở bên ngoài nên lần này Thẩm Quân đánh Đại Tráng bị thương, cậu bé vốn nghĩ sẽ bị Thẩm Vị Ương
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!