Khi quyền quyết định vừa rơi vào tay mình
i ánh mắt của Hạng Tri Mộ và Trương Phương Hoa lập tức đổ dồn vào anh ta, Lý Cảnh rơi vào thế khó xử.
Khi Trương Phương Hoa nhìn thấy dáng vẻ
bất tài vô dụng này của anh ta thì bà ta lập tức giận dữ mắng: “Lý Cảnh, bây
giờ mày giỏi giang lắm đúng không? Lương tháng của mày hơn mười nghìn, chúng ta
phải bán căn nhà cũ để đến đây mua nhà, khoản vay mua nhà hàng tháng nhiều như
vậy, tao với bố mày đã già rồi mà còn phải nhọc lòng lo chuyện của mày, bây giờ
mày cưới con vợ đại gia như vậy, lấy một trăm nghìn tệ đi đổ sông đổ bể, sao mẹ của mày không biết mày giàu sang như vậy thế?”
Lý Cảnh luôn cảm thấy có lỗi khi bố mẹ bán
căn nhà ở quê để hỗ trợ anh ta mua nhà ở Đế Đô.
Bây giờ Trương Phương Hoa lại bắt đầu khóc
lóc kể lể những khó khăn của mình, và những chuyện như mình đã vất vả như thế
nào để nuôi Lý Cảnh từ nhỏ đến khi anh ta thành tài, Lý Cảnh lập tức dao động,
anh ta không thể khiến Trương Phương Hoa đau lòng thêm nữa.
Đồng thời, anh ta cũng tránh né ánh mắt
của Hạng Tri Mộ, anh ta cúi đầu nói: “Tri Mộ, chuyện lần này anh thật có lỗi
với em, sau này chắc chắn sẽ còn có những cuộc thi khác, chúng ta hãy về nhà
trước đi, đợi đến khi cuộc sống sau này của chúng ta tốt hơn thì chúng ta,
chúng ta lại đến tham gia, có được không?”
Hạng Tri Mộ không bất ngờ với kết quả này,
nhưng bây giờ nghe thấy chính miệng Lý Cảnh nói ra thì trong lòng cô ấy vẫn cảm
thấy khó chịu.
“Được, về nhà thôi.”
Cô ấy nhẹ giọng nói một câu, sau đó rời đi
như bỏ chạy vậy.
Lý Cảnh không biết rằng anh ta từ bỏ cuộc
thi lần này, chính là đã từ bỏ cơ hội cứu rỗi cô ấy.
Lãnh Quân cho cô ấy lựa chọn nhưng cô ấy
vẫn trời xui đất khiến mà bỏ quyền.
Điều tiếp theo đang chờ đợi cô ấy sẽ là gì
đây?
Cô ấy không biết và cũng không muốn nghĩ
tới, bây giờ cô ấy chỉ muốn rời khỏi nơi có bầu không khí khiến cô ấy cảm thấy
áp lực này.
Nhưng Lãnh Quân đã nắm lấy cổ tay của cô
ấy.
Dưới ánh mắt có mức độ kinh ngạc khác nhau
của Hạng Tri Mộ, Lý Cảnh và Trương Phương Hoa, anh ta chậm rãi nói: “Giản
Thượng Trần là thầy của em trai tôi, tôi có thể ngoại lệ cho em một cơ hội để biểu diễn trước mặt ông ấy.”
Đây là trường hợp đặc biệt chứ không phải
lựa chọn.
Sự lựa chọn trước đó đã không còn giá trị
nữa.
Hạng Tri Mộ hiểu, Lãnh Quân là người nói
được thì làm được, anh ta sẽ không buông tha cho cô ấy nữa.
“Thật không?” Lý Cảnh chẳng hay biết gì
thậm chí còn rất vui vẻ nhìn Hạng Tri Mộ và cười nói: “Tri Mộ, tốt quá, em còn
có cơ hội.”
Hạng Tri Mộ không thật lòng cười nói: “Đúng
vậy, em còn có cơ hội.”
Lý Cảnh động viên: “Đi thử đi, anh tin em
chắc chắn có thể làm được, anh sẽ đi cùng với em..”
“Đây là phí đăng ký một trăm nghìn tệ.”
Lãnh Quân ngắt lời của Lý Cảnh sau khi điền vào tấm séc và đưa vào tay anh ta: “Mộ
Mộ và Quan Thi Nam là bạn của nhau, vì vậy, tôi nên chăm lo cho các người. Vì
các người đã muốn rút khỏi cuộc thi thì phí đăng ký chắc chắn sẽ trả lại cho
các người.”
Lý Cảnh đang lo lắng về việc làm sao để
nhắc đến vụ phí đăng ký khi Lãnh Quân cho một sự tiện lợi lớn như vậy, nhưng
không ngờ Lãnh Quân lại chủ động đưa cho anh ta.
Anh ta lập tức mỉm cười nhận lấy tấm séc
rồi luôn miệng nói cám ơn.
Nhưng Trương Phương Hoa khẽ nhíu mày,
không biết bà ta lại có chỗ nào không hài lòng.
Sau khi Lý Cảnh nhận tấm séc thì Lãnh Quân
nói thêm: “Vừa nãy các người ầm ĩ như vậy ở sảnh thi đấu, nếu lát hồi cùng nhau
đi gặp thầy Giản thì không hay lắm, anh vẫn nên đưa mẹ của anh về trước đi, tối
nay tôi sẽ phụ trách đưa Mộ Mộ về nhà, chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
Lý Cảnh cũng biết vừa nãy mẹ mình đột
nhiên đến gây ầm ĩ là xấu hổ biết bao.
Bởi vì một trăm nghìn tệ mà bảo Hạng Tri
Mộ rút khỏi cuộc thi, trong lòng anh ta đã rất áy náy, vì bây giờ vẫn còn cơ
hội nên anh ta không thể làm lộn xộn nữa.
Mặc dù anh ta sợ thầy Giản kia thực sự sẽ
nhận Hạng Tri Mộ làm học trò, thế là họ sẽ trở thành người ở hai thế giới khác
nhau, nhưng Lý Cảnh ngẫm lại dáng vẻ thường ngày của Hạng Tri Mộ, anh ta không
cảm thấy cô ấy thực sự có tài cán khiến bậc thầy dương cầm tán thưởng.
Cô ấy đã ngừng chơi đàn dương cầm từ lâu
rồi. Khi ở đại học Bắc Kinh, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường và không có gì
đặc biệt, ngoài việc có ngoại hình nổi bật và thành tích tốt ra thì cô ấy không
có tài cán đặc biệt ưu việt nào khác.
Lý Cảnh không cảm thấy mình nên lo lắng
điều gì cả, xem như Lãnh Quân giúp cô ấy chỉ vì anh ta muốn tranh công với Quan
Thi Nam.
Nhưng trên đường về nhà, sắc mặt của
Trương Phương Hoa vẫn cứ tối sầm lại.
Lý Cảnh dè dặt nói: “Mẹ ơi, không phải đã
lấy lại số tiền này rồi sao? Sao mẹ vẫn không vui vậy?”
Trương Phương Hoa cau mày hỏi: “Bạn của
Hạng Tri Mộ có phải tên là Quan Thi Nam không?”
Lý Cảnh gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì
sao?”
Trương Phương Hoa: “Hạng Tri Mộ thường gọi
cô ta là gì?”
Lý Cảnh: “Thì là Quan Thi Nam.”
Trương Phương Hoa không vui, tức giận nói:
“Con ngốc thật, mẹ đang hỏi cách xưng hô kìa, vừa nãy Lãnh Quân gọi Quan Thi
Nam là Quan Thi Nam, nhưng gọi Hạng Tri Mộ lại là Mộ Mộ, con không cảm thấy cậu
ta có vẻ thân thiết với Hạng Tri Mộ hơn sao?”
Lý Cảnh buồn cười nói: “Chỉ là một cái
xưng hô thôi mà, thế con là con trai của mẹ, nhưng mẹ vẫn gọi con là Lý Cảnh đó
thôi, con là chồng của Tri Mộ nhưng con cũng chỉ gọi cô ấy là Tri Mộ, sẽ không
sến súa gọi cô ấy là Mộ Mộ. Quan Thi Nam vẫn luôn gọi cô ấy là Mộ Mộ, có lẽ
Lãnh Quân gọi theo cách của Quan Thi Nam, chính vì không thân nên mới gọi theo
cách của bạn gái mình, nói không chừng anh ta cũng không nhớ được họ tên của
Tri Mộ.”
Dường như điều này cũng hơi có lý.
Nhưng Trương Phương Hoa vẫn cảm thấy thái
độ của Lãnh Quân vừa nãy đối với Hạng Tri Mộ có chút kỳ lạ, nhưng bà ta lại
không thể nói cụ thể đó là gì.
Cuối cùng, bà ta tức giận nhìn Lý Cảnh rồi
nói: “Mẹ không cần biết Tri Mộ hay Mộ Mộ gì đó, mẹ chỉ nói với con rằng phụ nữ
xinh đẹp là không chịu yên phận, Lãnh Quân giàu có như vậy, lần này còn giúp nó nhiều như vậy, con hãy cẩn thận, đừng để vợ mình bỏ chạy theo người ta.”
Lý Cảnh không hề cảm thấy có khả năng này:
“Mẹ, mẹ đã nghĩ nhiều rồi, có phụ nữ gì mà cậu chủ Lãnh chưa thấy qua chứ. Lần
này anh ta có thể phải lòng Quan Thi Nam là vì con nhóc Quan Thi Nam kia tài
giỏi, Tri Mộ có tính tình lạnh nhạt, nửa ngày cũng không nói được lời nào thì
một cậu chủ giàu có như người ta làm sao có kiên nhẫn nhìn khuôn mặt lạnh lùng
của cô ấy chứ.”
Trương Phương Hoa cảm thấy những gì con
trai mình nói hình như cũng có lý. “Lãnh Quân này có phải là con trai của Lãnh
Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương, cháu trai của Tổng thống Lục Vân Sâm không?”
Lý Cảnh cười đắc chí: “Mẹ, cuối cùng mẹ đã
phản ứng lại rồi, anh ta chính là cậu chủ của nhà họ Lãnh đó, Quan Thi Nam này
chắc chắn là do phần mộ tổ tiên đã bốc khói xanh nên cô ấy mới có thể hốt được
cậu chủ Lãnh, nhưng con cảm thấy họ sẽ không bền, những người đàn ông có tiền
có quyền như bọn họ, có mới nới cũ là chuyện rất bình thường.”
Trương Phương Hoa cũng yên tâm hơn, bà ta
cho rằng Lãnh Quân có lai lịch như vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không thể nào
thích kiểu người như Hạng Tri Mộ.
Vừa nãy có lẽ là do bà ta đã nghĩ nhiều
rôi.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất vào lúc này
là phải có mối quan hệ tốt với Lãnh Quân.
Họ khó khăn lắm mới gặp được một quý nhân
như vậy, họ không thể bỏ lõ cơ hội được.
“Vài ngày sau, con bảo Hạng Tri Mộ mời
Quan Thi Nam và Lãnh Quân tới nhà chúng ta ăn cơm, nói rằng vì chuyện của ngày
hôm nay nên mẹ sẽ tự xuống bếp nấu cơm để cám ơn cậu ta, nhà họ Lãnh không phải
kiểu gia đình giàu có nhỏ, loại phụ nữ không đường hoàng như Quan Thi Nam này
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!