“Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày giả
ở cái gì?”
Trương Phương Hoa nhìn thấy Hạng Tri Mộ
không có phản ứng, bà ta lập tức nhéo cánh tay của cô ấy sau khi mắng mỏ cô ấy.
Làn da của cô ấy vốn đã trắng như tuyết,
bây giờ bị Trương Phương Hoa nhéo một cái, lập tức hiện ra một vết đỏ chói mắt.
Lý Cảnh – người đứng sững sờ ở đó cuối
cùng cũng sống lại, anh ta đi tới kéo Hạng Tri Mộ ra đằng sau mình để bảo vệ,
anh ta cau mày nhìn Trương Phương Hoa và nói: “Mẹ, mẹ nhéo Tri Mộ làm gì vậy?”
Trương Phương Hoa cười lạnh: “Làm gì à?
Phí đăng ký một trăm nghìn tệ nói bỏ là bỏ, con trai của mẹ đã trở thành đại
gia từ khi nào vậy?”
Dứt lời, bà ta không quan tâm đến sắc mặt
xấu hổ của Lý Cảnh nữa, trực tiếp ngẩng đầu nhìn quản lý.
Đối mặt với người quản lý trang điểm quý
phái, Trương Phương Hoa lộ rõ vẻ mặt nịnh nọt, trông có hơi cúi đầu khom lưng.
“Cô chủ này, cho hỏi có thể trả lại phía
đăng ký của con dâu tôi được không? Chuyện là như vậy, điều kiện gia đình của
chúng tôi không tốt lắm, cuộc thi lần này là do con dâu của tôi đã tự ý lấy
trộm tiền của con trai tôi để tham gia, chúng tôi trước đó không biết gì về
chuyện này cả, bây giờ dù gì nó cũng không có thi, cô xem liệu có thể trả lại
số tiền này được không?”
Người quản lý đã tổ chức rất nhiều dự án,
nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải trường hợp vô lại đểu giả này.
Bạn đã nộp phí đăng ký có nghĩa là bạn đã
bắt đầu thi, đầu nào có lý do gì để trả lại.
Người quản lý nhìn Hạng Tri Mộ nhu nhược,
Lý Cảnh bất tài và Trương Phương Hoa lộ vẻ mặt con buôn, trong lòng cảm thấy
càng thêm khinh thường.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là người có địa
vị, nếu ở đây cãi nhau với Trương Phương Hoa thì cũng rất mất mặt.
Trong lúc đang do dự, cô ấy nhìn thấy Lãnh
Tử Niệm vẫn đang đứng cách đó hai bước, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy lập
tức vứt vấn đề nan giải cho Lãnh Tử Niệm.
“Cậu hai, quý cô này muốn chúng ta trả lại
phí dự thi cho con dâu của bà ta, cậu xem nên giải quyết như thế nào sẽ tốt
hơn?”
Nhà họ Lãnh luôn là một trong những nhà
tài trợ cho chuỗi buổi hòa nhạc này nên Lãnh Tử Niệm cũng giống như ông chủ vậy.
Thẩm Niệm?
Hạng Tri Mộ thấy Lãnh Tử Niệm lại bước qua
đây, cô ấy càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Chàng trai xinh đẹp tuấn tú có một không
hai ở trước mắt này chính là Thẩm Niệm – ngôi sao nổi tiếng hiện giờ. Trước đây
khi còn là ngôi sao nhí thì cậu ấy đã rất nổi tiếng. Sau khi lớn lên, doanh thu
phòng vé của những bộ phim mà cậu ấy nhận càng tuyệt vời hơn, cậu ấy có thành
tích tốt nhất trong lứa tiểu sinh cùng kỳ.
Cô ấy ở độ tuổi này cũng rất thích theo
đuổi các ngôi sao, cô ấy cũng được xem là fan chị gái của Thẩm Niệm.
Nhưng cô ấy không ngờ lần đầu tiên gặp
thần tượng lại ở trong tình huống xấu hổ khó coi như vậy.
“Không sao, cô đi làm việc của mình trước
đi.” Giọng nói êm tai của Lãnh Tử Niệm vang lên trên đỉnh đầu của Hạng Tri Mộ.
Sau khi nói chuyện xong với người quản lý thì cậu ấy nhìn Hạng Tri Mộ và nói: “Chúng
ta ra ngoài nói chuyện.”
Hạng Tri Mộ cầu còn không được, cô ấy lập
tức đi theo cậu ấy ra ngoài.
Lý Cảnh cũng kéo Trương Phương Hoa ra
ngoài theo.
Trương Phương Hoa liếc nhìn Hạng Tri Mộ ở
trước mặt, sau đó nhìn Lý Cảnh bằng vẻ mặt hận sắt không thành thép, nhỏ giọng
lẩm bẩm: “Lát hồi con không được mềm lòng, một trăm nghìn tệ không phải là con
số nhỏ, nó là phí sinh hoạt cho một năm của chúng ta đấy.”
Lý Cảnh nhỏ giọng không vui nói: “Mẹ ơi,
số tiền này chắc chắn là Tri Mộ mượn từ bạn của cô ấy, sau khi lấy lại thì chắc chắn phải trả lại cho họ.”
Trương Phương Hoa: “Vậy thì càng phải lấy
lại, một tháng lương hiện giờ của nó cũng chỉ có sáu nghìn tệ, đây không biết phải trả đến khi nào, đến lúc đó chẳng phải cũng là con trả thay cho nó sao?”
“Thật là, tại sao con lại lặng lẽ lấy giấy
hôn thú với nó vậy? Nó ngoài việc có khuôn mặt xinh đẹp ra thì chẳng có điều
kiện gì cả, bây giờ con đã là người có máu mặt trong thể chế rồi, con trai của mẹ đẹp trai như vậy, sau này sẽ là con rể của lãnh đạo mà.”
“Mẹ ơi, mẹ nhỏ tiếng lại đi.” Lý Cảnh
không vui bảo Trương Phương Hoa đừng nói nữa: “Con không cần biết người khác có
điều kiện như thế nào, con chỉ thích Tri Mộ thôi, cưới cô ấy là điều mà con
mong muốn nhất, nếu lát hồi không lấy lại được tiền thì mẹ cũng đừng khiến cô
ấy khó xử, cùng lắm thì chúng ta sau này tiết kiệm lại để giúp cô ấy trả số
tiền này.”
Khi nhìn thấy dáng vẻ si ngốc này của con
trai, Trương Phương Hoa không vui bĩu môi nói: “Con đúng là bị quỷ ám rồi, con
nhìn cách ăn mặc hôm nay của nó kìa, loại phụ nữ ham vật chất này chính là có
số làm tình nhân của người khác.”
Sắc mặt của Lý Cảnh hoàn toàn tối sầm lại:
“Mẹ, nếu mẹ còn nói như vậy nữa thì con sẽ giận đấy.”
Những xích mích nhỏ trong cuộc sống hàng
ngày cũng thôi đi, bây giờ mẹ của anh ta lại gièm pha Tri Mộ như vậy, khiến anh
ta không thể nghe được nữa.
Trong lòng anh ta, Hạng Tri Mộ là mặt
trăng trên bầu trời, cô ấy là nữ thần mà anh ta tưởng rằng cả đời mình cũng
không bao giờ với tới được.
Nếu không phải chuyện năm đó khiến cô ấy
trong lòng áy náy thì sao cô ấy có thể dễ dàng kết hôn với mình như vậy.
Lãnh Tử Niệm dẫn họ đến một phòng khách
nhỏ ở bên ngoài hội trường.
Khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong,
Hạng Tri Mộ cả người lạnh toát.
Người đó là Lãnh Quân.
Cô ấy nhớ đến sự lựa chọn mà anh ta cho
mình.
Dù lý do là gì thì bây giờ cô ấy cũng đã
thất bại rồi.
Sau này phải làm sao đây, rốt cuộc không
buông tha mà anh ta nói là có ý gì?
“Đây là Tổng giám đốc Lãnh, anh ấy cũng
góp phần đầu tư vào cuộc thi lần này, nếu có vấn đề gì thì mọi người cứ nói với anh ấy đi.”
Lãnh Tử Niệm dịu dàng cười nói với đám
người Hạng Tri Mộ, rồi rời đi.
Hạng Tri Mộ hoàn toàn không dám ngẩng đầu
lên nhìn Lãnh Quân, cô ấy chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh u ám và lạnh
lẽo đến mức khó chịu.
Lý Cảnh không hề chú ý tới sóng ngầm dâng
trào giữa họ, ngược lại, anh ta rất vui vẻ nhìn Lãnh Quân, lộ vẻ quen thuộc
giới thiệu với Trương Phương Hoa: “Mẹ, đây chính là cậu chủ Lãnh mà con đã nói
với
mẹ, bạn trai của bạn Tri Mộ, lần này con có thể được chuyển đến Đế Đô cũng
là nhờ ơn Tổng giám đốc Lãnh.”
Ngay khi Trương Phương Hoa nghe thấy anh
ta chính là người tai to mặt lớn có thể giúp con trai nhà mình thuyên chuyển
công tác thì bà ta lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt tâng bốc: “Hóa ra cậu chính
là Tổng giám đốc Lãnh à, trước đây tôi luôn nghe Lý Cảnh nhà chúng tôi khen
ngợi cậu, hôm nay nhìn thấy, cậu quả nhiên có khí chất siêu phàm, cậu trẻ tuổi
như vậy mà đã đạt được thành tựu cao như thế rồi.”
“Các người muốn rút khỏi cuộc thi sao?”
Lãnh Quân không quan tâm đến sự nịnh nọt của bà ta, mà thờ ơ nhìn Lý Cảnh: “Tôi
nghe Quan Thi Nam nói Mộ Mộ rất thích chơi dương cầm, sao tự dưng lại muốn rút
khỏi cuộc thi vậy?”
“Thích thì có ích lợi gì? Nếu nó có tài
cán đó thì đã giàu lên từ lâu rồi, còn phải trả ngược lại một trăm nghìn tệ để
đến đây chơi đàn sao?” Trương Phương Hoa giành nói trước khi Lý Cảnh kịp lên
tiếng.
Lãnh Quân không vui nhíu mày, nhìn Lý
Cảnh: “Tôi đang hỏi anh, với tư cách là một người đàn ông, ngay cả nguyện vọng
của vợ mình mà mình cũng không thể thực hiện được thì tôi cảm thấy anh rất phế, nói không chừng quyết định hôm nay của anh sẽ thay đổi cả cuộc đời của cô ấy.”
Lý Cảnh trong lòng run lên, anh ta luôn
cảm thấy trong lời nói của Lãnh Quân đang ẩn chứa điều gì đó.
Nhưng anh ta đang nghĩ theo một hướng khác.
Đó chính là, nếu hôm nay Hạng Tri Mộ thắng
và được bậc thầy dương cầm trong nước nhận làm học trò, vậy thì cuộc sống sau
này của cô ấy định sẵn sẽ trở nên phi thường.
Khi cô ấy có thành tựu rồi, liệu cô ấy sẽ
tiếp tục ở bên một người bình thường như anh ta không?
Anh ta sẵn sàng ủng hộ ước mơ của cô ấy,
nhưng anh ta không muốn cô ấy rời xa mình.
“Tri Mộ.” Lý Cảnh quay lại nhìn Hạng Tri
Mộ đang im lặng cúi đầu xuống, nắm vai của cô ấy để cô ấy nhìn mình: “Em nhất