Khi Hạng Tri Mộ đến phòng tiệc vừa nguy
nga lộng lẫy lại cao quý trang nhã, cô cảm thấy như mình đã bước vào một thế
giới khác. Cô bước vào phòng tiệc sang trọng, đứng trên điệu nhạc êm dịu cô cảm
thấy mình như được sống lại.
Đây mới là thế giới mà cô thật sự khao
khát.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Cảnh xuất hiện
trước mắt mình với sắc mặt tồi tệ, cô ngay lập tức tỉnh ngộ.
Đây không phải thế giới của cô.
Lý Cảnh mới là hiện thực của cô.
“Tri Mộ, nếu em thật sự muốn đi thì hãy
thử một lần đi. Anh không nên tước đoạt ước mơ của em.”
Khi khuôn mặt của cô đang cứng đờ lại và
do dự không biết nên kiên trì hay từ bỏ, Lý Cảnh nở một nụ cười với cô, trong
mắt tràn đầy ủng hộ.
Hạng Tri Mộ sửng sốt một lúc, sau đó cảm
động nhìn anh rồi nắm lấy canhy đang dang rộng của anh cùng đi vào sảnh của
cuộc thi, cười vui vẻ hơn rất nhiều.
Nhiều năm sau khi nhớ về cuộc hôn nhân
này, điều mà Hạng Tri Mộ nhớ rõ nhất chính là ngày hôm nay, Lý Cảnh kìm nén tất
cả để ủng hộ cô tiến tới ước mơ của mình.
cô nghĩ, nếu Lý Cảnh có thể kiên trì thì
sau này cũng không có chuyện của Lãnh Quân.
Muốn nảy sinh tình yêu cần phải có điều
kiện, điều kiện của Lý Cảnh lúc này càng đầy đủ. Nhưng mà lại dần bị bào mòn
trong bộn bề cuộc sống sau này.
Thứ mà Lãnh Quân dành cho cô là một tình
yêu vĩ đại và mãnh liệt mà cả đời cô không bao giờ dám cầu xin. cô cũng bị hút
vào đó, cũng vạn kiếp bất phục.
Lý Cảnh muốn một người vợ hiểu chuyện của
nhà hộ Cố, mà điều Lãnh Quân muốn lại là một Hạng Tri Mộ rạng rõ, sống hết mình.
“Tri Mộ, cố lên nhé. Bất kể là thành công
hay thất bại, anh đều ở đây.”
Xem mấy màn biểu diễn của một số thí sinh
khác, Lý Cảnh mặc dù không hiểu gì về piano nhưng cũng có thể thấy được sự
thành thạo và chuyên nghiệp của mấy người này. Khi Hạng Tri Mộ sắp lên sân khấu
anh có chút khẩn trương, nhưng anh vẫn nhìn cô cổ vũ nói cô lên.
Hạng Tri Mộ cũng nắm tay rồi mỉm cười đáp
lại anh, sau đó hơi nhấc vảy lên đi về phía sân khấu.
“Đây là Hạng Tri Mộ, cháu đã từng nghe cô
chơi đàn piano rồi. Chơi rất có trình độ, rất giống A Diên hồi đó.”
Lãnh Tử Niệm ngồi trên ghế giám khảo thấy
Hạng Tri Mộ lên sân khấu thì nhỏ giọng nói với một người đàn ông bên cạnh.
Giản Thượng Trần nhìn Hạng Tri Mộ đánh
giá, rồi nhìn lại Lãnh Tử Niệm trêu chọc nói: “Không phải là bạn gái của nhóc
con cháu chứ, đến tìm chú Giản của cháu để đền đáp chứ gì, vị công chúa nhỏ
nước Y kia sẽ không tức giận à?”
Sắc mặt Lãnh Tử Niệm ngượng ngùng nói: “Chú
Giản, chú đừng trêu cháu nữa, cháu chỉ muốn tìm cho chú một học sinh tốt thôi
mà. Ngài không phải vẫn luôn nuối tiếc vì hồi trước không thể dạy được chị A
Diên của cháu đánh giỏi đàn sao?”
Nghĩ đến cô công chúa nhỏ cao quý tao nhã
kia, Giản Thượng Trần cũng thấy đáng tiếc: “Đũng vậy, A Diên rất có thiên phú.
Lúc Hoài Cẩn tìm đến chủ, chú còn rất vui khi nhận được một học sinh như vậy,
thật tiếc là ông trời đố kị với nhân tài mà. Nếu mà đứa trẻ đó vẫn còn thì bây
giờ bố mẹ của cháu nhất định đang phải bận rộn để chuẩn bị cho cô bé buổi
biểu diễn cá nhân, đến lúc đó người thầy giáo như chú cũng có thể được thơm
lây.”
Thân thế của Lãnh Diên quá phức tạp, liên
quan đến Lãnh Hoài Sân không nói được của nhà họ Lãnh. Cho nên bây giờ người
ngoài đều cho rằng Lãnh Diên là đứa trẻ do Lãnh Hoài Cần sau khi ngoại tình với
Hà Sở để lại.
Cho đến nay, khi nhắc đến đứa trẻ không
biết đã mất tích ở đâu này, nhiều người vẫn đồn đoán về cuộc liên hôn giữa nhà
họ Lãnh và nhà họ Lục.
Vì bảo vệ Lãnh Diên, Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm
Vị Ương chưa bao giờ trả lời trực tiếp để làm rõ vấn đề này.
“Nhưng cô tên là Hạng Tri Mộ, không phải
là Lãnh Diên. Cho dù uyển uyển thế nào, anh Tử Niệm cũng không thể coi thường
luân lý làm người mà thích chị ruột của mình chứ.”
Ngồi bên cạnh Lãnh Tử Niệm là Tiêu Dĩ Mạt,
người đang chờ đợi xem nhân vật chính lên sân khấu biểu diễn. Sau khi nghe bọn
họ nói chuyện phiếm thì nở một nụ cười cao ngạo.
Nói là Lãnh Tử Niệm nhưng lại ám chỉ Lãnh
Quân.
Cho dù ngay cả khi Hạng Tri Mộ lọt vào mắt
xanh của Lãnh Quân bởi vì có nét giống Lãnh Diên, thì Lãnh Quân cũng không thể
nảy sinh tình cảm với một người xa lạ chỉ vì giống với chị mình.
Giản Thượng Trần nghe không hiểu nhưng
Lãnh Tử Niệm lại hiểu. Bất quá chỉ cười nói cuộc thi sắp bắt đầu rồi để làm dịu
bầu không khí và chăm chú chờ đợi Hạng Tri Mộ bắt đầu diễn tấu.
Hạng Tri Mộ cũng yên lặng ngồi trên ghế
đàn, sẵn sàng bắt đầu buổi diễn của chính mình dưới ánh đèn sân khấu.
Tuy nhiên, khi cô mí chạm vào phím đàn đầu
tiên và chưa bắt đầu biểu diễn thì dưới sân khấu phát ra giọng nói ồn ào của
một người phụ nữ.
“Hạng Tri Mộ, cô cút xuống đây cho tôi.”
Tiếng đàn dừng lại, Hạng Tri Mộ nhìn thấy
người phụ nữ dưới sân khấu đang chống nạnh hống hách nhìn chằm chằm vào cô, đầu
cô ong ong một lúc, rồi cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Sao bà ta lại tới đây?
Không đợi cô định thần lại, Trương Phương
Hoa đã xông lên sân khấu, kéo Hạng Tri Mộ ra khỏi ghế đàn. Sau đó rất lễ phép
xin lỗi ban giám khảo: “Thật xin lỗi, con dâu nhà chúng tôi căn bản là không
biết đánh đàn piano.”
Bảo vệ đi lên “mời” bọn họ xuống, người
dẫn chương trình bắt đầu điều khiển sân khấu và mời thí sinh tiếp theo lên sân
khấu.
Tiêu Dĩ Mạt cau mày vì một câu “con dâu”,
Giản Thượng Trần sắc mặt không được tốt nhìn về phía Lãnh Tử Niệm hỏi: “Có
chuyện gì vậy?”
Lãnh Tử Niệm nói xin lỗi, sau đó đến bên
bảo vệ và ban tổ chức xử lý chuyện này.
Hạng Tri Mộ đã hoàn hồn sau cú sốc vừa
rồi, muốn đối mặt với quản lý sắc mặt khó coi và Trương Phương Hoa hung dữ.
Còn khó hơn là tự xử lý.
Thậm chí cô còn cảm thấy lúc này mình nên
yếu đuối một chút rồi trực tiếp ngất đi thì tốt biết bao. Như vậy cũng không
cần phải xấu hổ như bây giờ.
“Hạng Tri Mộ, em không sao chứ, tôi đang
nói chuyện với em đấy.”
Người quản lý nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt
không được thiện cảm cho lắm.
“Em có biết cuộc thi đàn piano hôm nay
quan trọng có nào không? Đây không phải là nơi để giải quyết việc nhà, chuyện
nhà còn chưa xử lý rõ ràng tại sao lại muốn đến phá rối trật tự cuộc thi của
chúng ta. Em có biết như vậy sẽ mang đến cho chúng ta bao nhiêu phiền phức
không?”
Quản lý cao cao tại thượng liếc xéo cô, bộ
dáng khinh thường vẻ bề ngoài cao quý tinh xảo thật sự không phù hợp với cô,
khiến cô trông có chút hèn hạ.
Nhưng Hạng Tri Mộ có thể hiểu được.
Suy cho cùng, người có lỗi trước chính là
gia đình họ.
“Em xin lỗi, em đi ngay bây giờ.”
Với đôi mắt đỏ hoe, cô cố nén sự ủy khuất-
và xin lỗi người quản lý, sau đó nhìn Trương Phương Hoa và nói: “Mẹ à, con
không tham gia nữa, chúng ta về trước đi, đừng gây phiền phức cho người ta.”
Nhưng Trương Phương Hoa lại nhìn cô chằm
ו
chằm không chớp mắt: “Đi về? Cô bảo ai đi về? Hạng Tri Mộ, cô đã quên rằng cô
đã mười vạn nhân dân tệ phí đăng ký cho cuộc thi ở đây sao? Bây giờ cô nói cô
muốn đi về, mười vạn nhân dân tệ này cô không muốn nữa sao?”
Người trong cả hội trường không không chờ
đợi màn biểu diễn của thí sinh tiếp theo mà là xem tình huống của bọn họ bên
này, chỉ chỉ chỏ chỉ xem trò cười của cô.
Hạng Tri Mộ như có cái gai ở sau lưng, bây
giờ đầu óc cô quay cuồng, chỉ muốn thoát khỏi nơi thị phi khiến cô xấu hổ này
càng sớm càng tốt.