Sau khi Quan Thi Nam rời
đi, Lương Thừa Doãn ở lại với Hạng Trị Mộ tập luyện trong phòng dương cầm hơn
hai tiếng đồng hồ.
Tới khi Hạng Tri Mộ luyện
tập xong mới phát hiện ra Lương Thừa Doãn còn chưa đi, hơi kinh ngạc, lại có
chút ngượng ngùng đi tới trước mặt anh ấy nói: “Thật ngại quá, anh chờ ở đây
chắc rất nhàm chán nhị”
Lúc này Lương Thừa Doãn
cười lên khiến gương mặt anh ấy càng thêm dịu dàng, giống như ánh nắng ngày
xuân vậy: “Không có, em đàn rất ổn, anh nghe cũng không thấy chán.”
Hôm nay làm phiền anh ấy
giúp cô thuê phòng học, Hạng Tri Mộ nghĩ nên mời người ta ăn bữa cơm, nên cùng
anh đi qua con đường sau lưng thành phố đại học để ăn cơm.
Có điều cô không ngờ tới
vừa tới con đường đó đã thấy Lãnh Quân và một cô gái có dáng vẻ thanh thuần
đang cãi lộn.
Thật không ngờ rằng cô
lại có thể gặp anh ta ở chỗ như thế này.
Càng không ngờ tới anh ta
quản lý thời gian hiệu quả tới như thế, có thể đồng thời ứng phó với hai cô
gái.
Hạng Tri Mộ không cảm
thấy thương tâm, chỉ là hơi khó xử mà thôi.
Lãnh Quân đồng thời quen
biết cả cô lẫn cô gái này, nói cho cùng chính là không tôn trọng cô, cảm thấy
cô là người phụ nữ rẻ mạt như thế, có thể tùy ý đùa bốn.
Mặt Hạng Tri Mộ không đổi
sắc, cùng với Lương Thừa Doãn đi ngang qua anh ta.
Lúc Lãnh Quân nhìn thấy
cô vẻ mặt hơi hoảng sợ, nhưng chớp mắt một phát đã trở lại như bình thường, nói
với cô gái trước mặt: “Tiêu Dĩ Mạt, tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng, lần
sau cô còn càn quấy như thế đừng trách tôi không nể mặt chú Tiêu.”
Tiêu Dĩ Mạt mới mặc kệ,
cô ta đưa tay kéo cổ anh ta xuống, hôn lên mặt Lãnh Quân một cái: “Không nể mặt
thì không nể mặt, ai thèm quan tâm chút mặt mũi này chứ.”
Lúc này Hạng Tri Mộ mới
vừa bước ngang qua bọn họ một bước.
Chắc là cô thấy được.
Trong lòng Lãnh Quân
không hiểu sao trở nên căng thẳng, lập tức đẩy Tiêu Dĩ Mạt từ trên người mình
ra.
Nhưng lại phải kiềm chế
bản thân không xúc động xông tới giải thích với cô.
“Du Chí, đưa cô Tiêu về
ký túc xá.”
Anh ta lạnh lùng nhìn
Tiêu Dĩ Mạt không biết xấu hổ, nói với Du Chí ở sau lưng.
Du Chí gật gật đầu, cung
kính nhìn Tiêu Dĩ Mạt, nói: “Cô Tiêu, đi thôi.”
Tiêu Dĩ Mạt lại nhìn vẻ
mặt u ám của Lãnh Quân, cũng sợ thật sự đắc tội anh ta nên không dám nói nhiều
thêm lời nào, căn cứ vào tiêu chí giữ lại núi xanh không sợ không có củi đốt, mà
rời đi cùng với Du Chí.
Chờ Tiêu Dĩ Mạt đi rồi,
Lãnh Quân mới đi tìm Hạng Tri Mộ, nhưng người ta sớm đã chẳng còn bóng dáng
đâu.
Bây giờ đúng là có bản
lĩnh rồi, một người đàn bà có chồng còn tới chỗ này dạo phố với người đàn
ông khác.
“Cô đang ở đâu?”
Lúc Hạng Tri Mộ nhận điện
thoại của Lãnh Quân, cô và Lương Thừa Doãn mới ngồi xuống một tiệm cá nướng,
đang chờ dọn đồ ăn lên.
cô không dám không nhận
điện thoại của Lãnh Quân, thế nhưng lúc nghe thấy giọng điệu chất vấn của anh
ta, cô lại cảm thấy rất buồn cười.
“Lúc trước không phải anh
nhìn thấy tôi rồi sao, bây giờ lại còn hỏi cái này làm gì?”
Lãnh Quân giải thích: “Cô
gái vừa rồi là em gái Tiêu Dĩ Mạt của chú Tiêu, tôi và cô ta không có..”
“Anh Lãnh, việc riêng tư
không cần phải giải thích với tôi.” Nghe thấy Lãnh Quân giải thích Hạng Tri Mộ lại càng cảm thấy buồn cười hơn: “Chuyện này có liên quan gì tới tôi.”
“Vâng, quả thật không có
liên quan gì tới cô, cô cứ coi như tôi đang nói nhảm.” Lãnh Quân cắn răng cười lạnh: “Nhưng người đàn ông khác ở ngoài của cô là ai, tôi nhất định phải quản.”
Hạng Tri Mộ không trả lời
mà trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó lại lần nữa quay
lại phòng ăn, cùng ăn cơm với Lương Thừa Doãn.
Lương Thừa Doãn thấy khi
cô quay lại thì vẻ mặt không ổn lắm, không kiềm được mà quan tâm hỏi thăm: “Sao
sắc mặt em kém thế, gặp phải vấn đề gì sao?”
Hạng Tri Mộ lắc đầu: “Không
sao, chúng ta ăn cơm trước đi đàn anh.”
Lương Thừa Doãn thấy cô
không muốn nói thêm gì nên cũng không hỏi nữa, tìm những đề tài khác nói chuyện
phiếm với cô.
Trước kia anh ấy cũng
từng học qua dương cầm, cho nên lúc này mới tùy tiện tìm một vài đề tài liên
quan
để nói với Hạng Tri Mộ.
Lúc Lãnh Quân đi vào thì
thấy hai người họ đang ngồi cạnh nhau, trò chuyện vui vẻ.
Anh ta cảm thấy có chút
ghen tị.
Từ sau khi gặp lại, cô
chưa từng ở nụ cười vui sướng nhẹ nhàng như vậy với anh ta.
Ở trước mặt anh ta, cô
giống như một con nhím đang dựng hết gai nhọn toàn thân lên vậy.
Trước kia không phải như
thế.
Trước kia anh ta là người
cô tín nhiệm nhất.
Hai tay Lãnh Quân nắm
chặt thành nắm đấm, vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt bọn họ.
Lương Thừa Doãn thấy Lãnh
Quân đột nhiên đi tới thì rất kỳ quái, anh ấy luôn cảm thấy đã thấy người này ở
đâu rồi, sau đó lại nhìn Hạng Tri Mộ, hỏi: “Tri Mộ, đây là bạn của em sao?”
Hạng Tri Mộ ngượng ngùng
gật đầu nói với Lương Thừa Doãn: “Đàn anh, bạn em tìm em có việc, em đi trước,
nói chuyện với anh ấy.”
“Không cần, cũng vừa đúng
lúc tôi chưa ăn cơm, chúng ta cùng ngồi đây ăn thôi.” Lãnh Quân chẳng hề khách
khí ngồi xuống đối diện bọn họ, gọi nhân viên phục vụ mang thêm cho mình một
phần chén đũa.
Hạng Tri Mộ như đang ngồi
trên bàn chông.
Lúng túng hơn là Lương
Thừa Doãn còn hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lãnh Quân.
Anh ấy có vẻ muốn làm bầu
không khí dịu đi, cười khách khí hỏi cô: “Tri Mộ, đây là bạn trai em
không?”
phải
Hiển nhiên là lúc này
Lãnh Quân chắc chắn sẽ phá rối cô. Nếu cô nói không phải, cô đã có chồng, đợi
lát nữa anh ta nói cái gì đó mập mờ không rõ, tới lúc đó cô phải xử lý thế nào.
“Sao vậy Mộ Mộ, sao em
không nói chuyện, người bạn này đang hỏi em đấy, em sao không nói gì thế.”
Trong mắt Lãnh Quân hàm
chứa ý cười, hỏi cô.
Nhưng ý cười của anh ta
còn không tới đáy mắt, và Hạng Tri Mộ biết, đáp án nào cô cũng không thể nói.
Nếu cô nói anh ta là bạn
trai mình, sau này sẽ dây dưa không dứt.
Nhưng nếu cô nói không
phải, anh ta chắc chắn sẽ tức giận gây phiền phức cho cô.
Cho nên ngược lại cô giới
thiệu với Lãnh Quân: “Đây là đàn anh của tôi Lương Thừa Doãn, anh ấy giúp tôi
một chuyện nên tôi mới mời anh ấy tới đây ăn cơm.”
“Giúp đỡ? Có chuyện gì mà
anh không thể giúp đỡ em, còn cần em phải đi nhờ người ngoài giúp đõ.” Lãnh
Quân không vui hỏi.
Vẻ mặt Hạng Tri Mộ không
đổi nói: “Tôi muốn luyện đàn, đàn anh giúp tôi thuê phòng dương cầm trong
trường học.”
Nói xong cô gắp một ít đồ
ăn bỏ vào trong chén của Lãnh Quân: “Ăn cơm đi, tôi còn muốn về sớm một chút.”
Đồng thời cô nhìn anh ta,
cảnh cáo một chút, ý bảo anh ta đừng có nói nữa.
Đây là lần đầu tiên cô
gắp thức ăn cho Lãnh Quân, tâm tình anh ta vì thế cũng tốt hơn, lười tranh cãi
tiếp
Có điều là khi Lãnh Quân
tới cũng khiến không khí trong phòng có chút quái dị, hiện tại Lương Thừa Doãn
đã ngầm thừa nhận anh ta là bạn trai của Hạng Tri Mộ, mà dáng vẻ của Lãnh Quân
rõ ràng là không chào đón anh ấy.
Thế nên anh ấy vội vàng
ăn xong rồi nói hẹn gặp lại với Hạng Tri Mộ.
cô cũng không giữ anh ấy
lại, miễn cho Lãnh Quân lại giở trò.
Đợi anh ấy đi rồi cô cũng
chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại bị Lãnh Quân
kéo lại.
Anh ta cười nhìn cô, hỏi:
“Sao nào, anh ta vừa đi là cô cũng muốn đi cùng, không muốn ăn cơm với tôi đến
thế sao?”
Hạng Tri Mộ hơi mím môi,
không nói gì, chỉ im lặng rút tay mình ra khỏi tay anh ta.
Lãnh Quân khẽ nhíu mày,
hỏi: “Chán ghét tôi như thế à? Nói thêm với tôi một câu cũng cảm thấy buồn nôn