Quan Thi Nam là một diễn viên nhỏ trong một đoàn làm phim, tuy tiền vào tiền ra không có thông báo cụ thể nhưng tiền nhận được gửi ngân hàng so với thành phần tri
thức bình thường có khi còn nhiều hơn.
Nghe thấy Hạng Tri Mộ muốn mượn tiền mình, cô ấy không nói nhiều mà chuyển thẳng cho cô luôn.
Hạng Tri Mộ ấp lòng hỏi lại: “Cậu không hỏi tôi mượn tiền cậu làm gì hay sao?”
Quan Thi Nam đáp: “Hỏi thì làm cái gì, chỉ cần cậu không cầm số tiền này bù hết vào nhà họ Lý là được rồi. Nhưng mà tôi biết Mộ Mộ nhà chúng ta không ngốc nghếch
đến thế.”
Hạng Tri Mộ cũng cười nói: “Tất nhiên là không rồi. Tôi muốn thuê piano về luyện, định tham gia một cuộc thi piano.
“Thật không?” Giọng điệu của Quan Thi Nam trở nên kích động hơn hẳn: “Mộ Mộ thế này có thể coi là đã thông suốt rồi đó. Cậu chơi piano tốt như vậy, có cơ hội thì chắc chắn sẽ tỏa sáng. Trong mọi chuyện, được làm chuyện mình thích không tủi thân chính là chuyện vô cùng quan trọng.”
Không làm mình tủi thân, làm chuyện mình thích.
Cho nên thật ra Lãnh Quân cũng chỉ hy vọng cô ấy có thể đi làm chuyện mình thích tôi ư?
Suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị Hạng Tri Mộ bác bỏ.
Sao Lãnh Quân lại có thể chú ý tới người phụ nữ anh ta mới gặp được vài lần cơ chứ. Anh ta không có rảnh rỗi như thế.
Chắc anh ta chỉ đang hưởng thụ khoái cảm khi đang hành hạ người khác mà thôi.
Nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng làm việc trước đó không lâu, Hạng Tri Mộ lại cảm thấy khó chịu. Lúc đó cô ấy về nhà tắm táp đã kỳ cọ bản thân vài lần mới cảm thấy
đồ hơn một chút.
Nhưng cô ấy vừa mới bước ra đã nhận phải ánh mắt xem thường của Trương Phương Hoa: “Cô làm chuyện gì trái lương tâm mà tắm lâu thế hả, tiền nước không phải là
tiền à?”
Hạng Tri Mộ mím môi không nói gì, đi tới bàn trang điểm của mình để làm cấp ẩm.
Nhưng cô ấy chợt nhận ra mỹ phẩm dưỡng da của mình đâu mất hết.
Cô ấy nhìn về phía Trương Phương Hoa.
Trương Phương Hoa bất mãn trợn mắt cả giận nói: “Ánh mắt cô như thế là sao hả? Tôi không có đồ dưỡng mặt, thấy bàn cô có thì tôi cầm tôi dùng thôi. Bây giờ chúng ta đã là người một nhà cả rồi, cô với tôi như thế này cần gì phải cân đo đong đếm làm gì.”
“Vâng, mẹ cứ cầm lấy mà dùng.” Hạng Tri Mộ lạnh lùng nói rồi đi sấy tóc.
Nhưng phát hiện máy sấy tóc của mình bị hỏng.
Lần này Trương Phương Hoa có hơi chột dạ: “Mới này tôi vừa chạm vài đã hư rồi, đây là vấn đề về chất lượng của nó, không liên quan gì tới tôi hết?”
Chất lượng của nó có vấn đề? Đây là máy sấy tóc cô ấy nhịn ăn nhịn mặc tốn hai ngàn tệ mới mua được, từ trước tới giờ dùng rất tốt mà sao cứ tới tay bà ta thì hỏng với hóc vậy?
“Sau này mẹ đừng có bước vào phòng con nữa.”
Nói rồi Hạng Tri Mộ không nhịn được mà đẩy Trương Phương Hoa ra ngoài, đóng chặt cửa phòng.
Ngay giây phút cô ấy đóng chặt cánh cửa phòng, nước mắt võ đê trong nháy mắt.
Trong lòng vốn dĩ đã khó chịu với chuyện bị Lãnh Quân uy hiếp, giờ về tới nhà lại một đống chuyện không đâu vào đâu làm cô ấy thấy chỉ muốn chết đi.
Tại sao cuộc sống của cô ấy lại như vậy.
Thỏa hiệp hết lần này tới lần khác, bản thân sống không khác gì cái bánh bao.
Chuyện yêu thích thì chẳng làm dược chuyện nào.
Hôm nay lại phải dựa vào cái người mình ghét cay ghét đắng bắt đi làm.
Hoặc nói theo cách nào đó, cô ấy nên cảm ơn Lãnh Quân.
Nếu như không có anh ta, cả cuộc đời này cô ấy cũng chẳng tham gia được cuộc thi piano.
“Tri Mộ, sao vậy, tâm trạng em hôm nay không ổn hả?”
Hôm nay Lý Cảnh đi ra mắt đơn vị, lúc về thì tươi cười vui vẻ, có vẻ khá vui.
Hạng Tri Mộ không muốn làm anh ta mất vui nên cũng hùa theo cho vui vẻ, nhưng sau khi về phòng tắm rửa thì lại ngẩn ngơ ngồi trên giường.
Lý Cảnh để ý thấy thế thì quan tâm hỏi han cô, nghĩ là Trương Phương Hoa làm cô ấy bực mình.
Đúng là có.
Nhưng nói với anh ta cũng chẳng để làm gì.
Lần trước cô ấy bị Trương Phương Hoa đẩy ngã đập đầu, nói chuyện với anh ta xong anh ta cũng chẳng muốn bảo Trương Phương Hoa. đến xin lỗi mình.
Bây giờ nói ra chỉ phí thời gian nghe anh ta nói dỗ mình thôi.
Thế là Hạng Tri Mộ không muốn nhắc tới nữa: “Không sao cả, chỉ là đi làm về hơi mệt thôi.”
וו
Rồi cô ấy nói lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, tháng này tôi có bận chút việc, sẽ về nhà muộn nên mọi người cứ ăn cơm trước, không cần phải đợi tôi. Tôi ăn ở ngoài
rồi sẽ về nhà”
Lý Cảnh nghe thấy cô ấy nói như thế thì ngồi bật dậy, lo lắng nhìn cô ấy hỏi: “Tri Mộ, có phải vừa nãy mẹ làm em bực mình nên em mới không muốn về nhà đúng không. Chúng mình mới kết hôn thôi, em như thế này thì khong hay lắm. Nếu anh có chỗ nào không tốt thì em cứ nói, anh sẽ thay đổi.”
Hạng Tri Mộ lắc đầu: “Không phải như thế, không phải vấn đề của anh. Thật sự là công việc đợt này của tôi bề bộn. Trước đó không phải tôi đã nói với anh rồi đó sao, tôi nhận một đơn đặt hàng khá lớn. Khách hàng này thì lại khó phục vụ, rất tốn công mất sức.”
Ra vậy.
Hóa ra không bực mình.
Lúc này Lý Cảnh mới yên tâm, dặn dò cô ấy mấy câu kiểu có chuyện nhất định phải kể với anh ta rồi mới đi ngủ.
Mà Hạng Tri Mộ cả đêm không ngủ, ngẩn người nhìn thuốc mõ để ở đầu giường.
Thuốc mõ này được tìm thấy trong túi xách của cô ấy khi cô ấy quay lại thay băng. Người duy nhất hôm nay có cơ hội đặt nó vào trong túi xách của cô ấy chỉ có Lãnh
Quân mà thôi.
Một người đàn ông mới gặp mình được mấy lần còn mua thuốc mõ cho mình, mà Lý Cảnh – người đàn ông lúc kết hôn bảo sẽ chăm sóc cho mình thật tốt, thì sau khi khử trùng vết thương cho cô ấy trong đêm đó cũng chẳng hỏi tới vết thương này của cô ấy lần nào nữa.
Lý Cảnh, anh yêu tôi thật sao.
Cô ấy bất lực nhắm mắt lại.
Hay là nói, thật ra anh là vì không còn cách nào nữa mới miễn cưỡng “nhập bầy”, cùng cô ấy sống qua ngày thôi.
Vậy tại sao ngày đó phải cứu tôi, rồi hại cả đời mình.
“Đàn anh, đây là bạn em Hạng Tri Mộ, sao nào, có phải rất là xinh xắn đúng không.”
Sau khi tan làm vào ngày hôm sau Quan Thi Nam đón Hạng Tri Mộ dưới sảnh công ty, dẫn cô ấy tới phòng học piano ở đại học Đế Đô, đứng đợi ở ngoài cửa phòng học còn có một nam sinh đẹp trai, có vóc dáng thon dài, vẻ ngoài lịch sự.”
Đó là Lương Thừa Doãn – đàn anh mà Quan Thi Nam quen biết qua câu lạc bộ. Mẹ anh ấy là một cổ đông nhỏ trong đại học Đế Đô, lần này Quan Thi Nam nhờ anh ấy
mượn phòng học dùm.
Lúc thấy Hạng Tri Mộ, Lương Thừa Doãn cười nói: “Sớm đã nghe nói tới. Xin chào, tôi là Lương Thừa Doãn.”
Nói rồi anh ấy hào phóng duỗi tay với Hạng Tri Mộ.
”
Hạng Tri Mộ cũng đưa tay bắt lấy tay anh ấy, chào hỏi: “Xin chào đàn anh Lương, em là Hạng Tri Mộ, bạn của Quan Thi Nam.”
“Mộ Mộ à, đàn anh là người nhà mình, cậu khách sáo quá thể làm gì.”
Quả thực là Quan Thi Nam không nhìn nổi bộ dáng nghiêm túc thái quá kiểu này của Hạng Tri Mộ, ngay lập tức cất lời hóa giải bầu không khí này.
Bị cô ấy nhắc như thế, Hạng Tri Mộ và Lương Thừa Doãn cùng cười.