Ngày hôm sau, lúc đi tới công ty, Hạng Tri Mộ đã biết khách hàng lớn làm khó tổng giám đốc Ngô là ai rồi.
Không phải ai khác mà chính là Lãnh Quân.
Cô vừa tới văn phòng của Tổng giám đốc Ngô thì thấy Lãnh Quan, tổng giám đốc Ngô tìm bừa một lý do rồi rời đi.
Điều đó quá rõ ràng.
Giờ Hạng Tri Mộ đã biết tại sao lúc mình mới từ chức rồi quay lại, tổng giám đốc Nhô không những không tức giận mà còn cho cô ấy một “đơn hàng” lớn như thế.
Cô nhìn cái quạt mai rùa kia, cảm thấy có hơi châm chọc.
Buồn cười thật đấy, cô còn tưởng tổng giám đốc Ngô coi trọng năng lực của mình, quý trọng nhân tài, ai ngờ lại có liên quan tới người đàn ông kia.
Cơ hội như vậy.
Không đáng nhắc tới.
“Tối hôm qua tôi trằn trọc đợi cô Hạng cả đêm, cô Hạng lại chẳng tới là sợ tôi làm gì em hay sao?”
Hạng Tri Mộ vừa mới quyết tâm rời đi thì Lãnh Quân đã bước một bước dài tới trước mặt cô ấy, hơi cúi đầu sát mặt lại gần nhìn cô cười mờ ám.
Hạng Tri Mộ ngay lập tức lùi về đằng sau, dựa vào bàn làm việc giữ khoảng cách với Lãnh Quân, lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Lãnh xin hãy tự
trọng.”
Lãnh Quân vẫn cười tươi, tay chống lên bàn vây cô ở giữa mình với bàn làm việc, cúi đầu định hôn cô.
Cô hoảng hốt tránh đi.
Lãnh quân làm như không có gì cười lạnh buông tha cho cô, còn giải thích hành động vừa rồi của mình.
Không phải là cô Hạng thấy tôi có ý đồ gì đó với em nên mới đối xử tốt với chồng em như vậy hay sao. Nếu đã thế thì chi bằng tôi chứng thực tội danh này luôn, chỉ cần bây giờ em ở bên tôi thì tôi đảm bảo đường công danh của chồng em sẽ thông thuận.”
“Anh còn biết đó là chồng tôi cơ à?” Hạng Tri Mộ nhìn mặt Lãnh Quân, lần đầu tiên cô gặp người không biết xấu hổ như thế: “Cậu chủ Lãnh có sở thích đặc biệt sao? Thế mà lại đi để ý đến phụ nữ đã có chồng cơ đấy.”
“Em cứ coi như là tôi có đi.” Ngón tay thon dài của Lãnh Quân nâng cằm cô ấy lên, bắt cô nhìn thẳng vào hai mắt mình: “Hạng Tri Mộ, em hãy nhìn thẳng vào sự thật đi. Cuộc sống em muốn thực chất chỉ là trò cười. Em nhìn mà xem, hiện tại tôi chỉ cần dụ dỗ một chút thôi em đã không thể khống chế được Lý Cảnh nữa.”
“Em đắm mình trong trụy lạc thì phải chuẩn bị tốt cho việc tôn nghiêm sẽ bị người khác giẫm đạp lên.”
Ánh mắt Lãnh Quân ánh lên quá nhiều cảm xúc cô ấy nhìn mà chẳng thể hiểu được, có gì đó như là hận thù sâu đậm nhưng cũng ẩn chứa những cảm xúc không xác
định khác làm cho Hạng Tri Mộ nhìn mà bối rối.
Cô ấy sửng sốt trong đôi phút, cố gắng đẩy anh ta ra nhưng không thành công mà ngược lại còn bị anh ta đè ra bàn làm việc bắt phải nhận lấy nụ hôn của anh ta.
Nụ hôn nồng cháy rơi xuống đôi môi đỏ mọng, xuống cổ, thẳng một đường đi xuống xương quai xanh ở bên dưới, mang theo cảm giác bá đạo bắt buộc phải thừa nhận. Không những cô ấy không tránh ra được mà còn bị anh ta tách hai chân ra, chật vật đối mặt với thứ nóng bỏng dọa người kia, rốt cuộc cô ấy không màng lấy chút mặt mũi
của mình nữa mà la to cầu củi.
Nhưng thanh âm còn chưa kịp phát ra đã bị anh ta hôn lần thứ hai…
“Ở lại Đế Đô tham dự Tiệc nàng thơ vào hai tuần sau thì hôm nay tôi sẽ tha cho em.”
Sau khi ức hiếp cô ấy nhún cả người, đôi mắt đỏ bừng vì khóc xong thì anh ta mới buông tha cho cô ấy, bàn tay dịu dàng chạm lên đôi môi đỏ của cô ấy mà nói.
Hạng Tri Mộ dùng hết sức lực tát anh ta một cái.
Anh ta vẫn không trốn tránh, mặt hiện rõ nguyên dấu một bàn tay, hơi nghiêng đầu lộ ra nụ cười cảm kích.
“Hóa ra em lại không khách khí với tôi như vậy.”
Cái tên thần kinh này. Hạng Tri Mộ sửng sốt trừng mắt, không hiểu được đầu óc Lãnh Quân này bị làm sao nữa.
Cô ấy lại càng không hiểu tại sao anh ta lại muốn mình tham gia vào cuộc thi Piano Tiệc nàng thơ kia nữa.
“Hạng Tri Mộ, em không còn lựa chọn nào khác đâu. Em đồng ý với tôi là sẽ đi dự thi thì tạm thời tôi sẽ không làm gì em cả. Nhưng nếu em không đi thì tôi không cam đoan sau khi biết em đã mất đi lần đầu tiên, cái thằng chồng vô dụng của em sẽ hắt hủi em tới mức nào đâu.”
Anh ta vươn tay vuốt ve gương mặt cô ấy, giọng nói trầm thấp như tình nhân đang nỉ non với nhau.
Hạng Tri Mộ (*) chỉ cảm thấy ngón tay anh như rắn rết đang mân mê làn da của cô, làm cô thấy không rét mà run.
“Anh biết chuyện của Lý Cảnh?”
Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt mang theo sự căm ghét.
“Lãnh Quân, như thế này là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, tôi có thể kiện anh đấy.”
Cô đã kết hôn, vậy mà anh ta có thể khẳng định cô chưa mất đi lần đầu, còn bảo Lý Cảnh là vô dụng thì chỉ có đúng một khả năng là anh ta đã điều tra Lý Cảnh, biết chuyện Lý Cảnh có vấn đề.
“Được thôi. Nếu em muốn tất cả mọi người đều biết thằng chồng em thật ra là một thằng vô dụng thì em cứ việc kiện tôi.” Anh ta hơi cúi người nhìn thẳng vào khuôn
mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô ấy cứ như nhìn thấy món đồ chơi nào đó rất thú vị mà nở nụ cười: “Anh còn có thể giúp em thuê luật sư nữa cơ. Luật sư kim bài giỏi nhất Đế Đô – Bạch Thần thì sao?”
Không phải là anh ta đang tìm luật sư cho cô mà chỉ đang biến tướng nói cho cô biết rằng mối quan hệ của anh ta rất rộng, nhân mạch Đế Đô đều nằm trong tay anh ta.
Cô kiện cáo anh ta chẳng khác nào kiến càng lay cổ thụ.
Đúng thế.
Người bình thường như cô ấy thì sao có thể chống lại cậu chủ thế gia như anh ta được cơ chứ.
Anh ta sinh ra đã ở vạch đích, cái nơi mà cô ấy phấn đấu mấy đời cũng không tới.
Anh ta ao rượu thịt rừng một ngày hết hai mươi triệu tệ, cô ấy một ngày được hai trăm tệ đã đội ơn sếp lắm rồi.
“Mộ Mộ, tôi thích em chơi piano. Tôi biết, kỳ thật cuộc thi piano lần này em cũng muốn tham gia đúng không?”
Anh ta dịu dàng vuốt ve gương mặt cô ấy, nghiêm túc nhìn cô ấy.
“Anh không có ác ý gì với em cả, so với bất cứ ai anh cũng mong em tốt hơn.”
“Nếu anh không đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời tôi thì đến bây giờ tôi vẫn ổn.” Cô ấy phản bác lại, giọng nói lạnh như băng.
Ánh mắt dịu dàng của Lãnh Quân cũng trở nên lạnh lùng: “Hạng Tri Mộ, kiên nhẫn của anh có hạn. Em đừng có không biết điều. Nếu lần này em không đoạt được cúp thì anh sẽ khoong bỏ qua cho em đâu.”
Anh ta không thể nào chấp nhận được rằng cô công chúa nhỏ từng được “sao vây quanh trăng” lớn lên lại chỉ thành một người bình thường.
Câu nói khi cô ấy còn bé chưa hiểu chuyện, anh ta không chấp nhận dù chỉ một từ.
Tiệc nàng thơ.
Đó là giấc mộng xa xôi chẳng thể với tới.
Mối phí báo danh thôi đã mất một trăm ngàn tệ, đủ để cho cô trả tiền thuê nhà hai năm.
Giờ Lãnh Quân lại đóng phí cho cô một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Trên đường trở bề, Hạng Tri Mộ cầm chặt lấy thư mời tham dự cuộc thi đàn dương cầm, mắt đỏ cả lên.
Năm năm rồi cô ấy không động tới piano.
Piano của cô, đã thành thứ bán đi để đổi tiền chữa bệnh cho bác cả ngày đó.
Hoang phí mất năm năm, cô ấy lấy cái gì so với người ta đây.
“Nam Nam, giờ cậu có rảnh không, nếu có thì tôi có chuyện cần gặp cậu.”
Cầm chặt lấy thư mời do dự trong chốc lát, cuối cùng cô ấy gọi điện cho Quan Thi Nam, muốn vay tiền Quan Thi Nam.
Tuy không đủ tiền mua piano nhưng cô ấy có thể thuê ở phòng dạy piano.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!