Bị Hạng Tri Mộ nói như thế, trên mặt Lý
Cảnh lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng anh ta vẫn rất tốt tính mà xin lỗi cô: “Tri
Mộ, là lỗi của anh, anh biết lỗi rồi, xin em hãy tha lỗi cho anh một lần này, lần sau anh sẽ không để cho mẹ bắt nạt em nữa.”
“Sẽ không có lần sau đâu.” Hạng Tri Mộ cầm
lấy vỏ chăn nệm đập lên người anh ta, cô cười nhạt nói: “Anh có biết vì sao
chúng ta lại cãi nhau không?”
“Anh có biết khi tôi vừa về tới nhà thì đã
thấy mẹ của anh tự tiện lấy đeo dây chuyền mà bạn tôi tặng thì tôi có cảm giác
gì không? Anh có biết khi tôi thấy bố anh ngủ trên giường của tôi thì tôi cảm
thấy gì không? Anh có biết khi người nhà của anh không mời mà đột nhiên tới, quậy tung cuộc sống của tôi thành một mớ hỗn độn thì tôi sẽ cảm thấy gì sao?”
“Lý Cảnh, ngày mà chúng ta đăng ký kết
hôn, anh đã nói anh sẽ không bao giờ để tôi chịu một chút tủi thân nào, bây giờ
thì sao đây? Đêm tân hôn anh không có ở nhà, anh tự ý đổi công việc cũng không
nói cho tôi một tiếng, hại tôi bị mất việc, bây giờ mẹ anh lại đổ hết trách
nhiệm lên đầu tôi. Chúng ta chỉ mới kết hôn có vài ngày thôi mà anh đã đưa cho
tôi một đống kinh hỉ như vậy, anh cảm thấy tôi có thể tiếp tục sống tiếp với
anh được sao?”
Mặc dù cô muốn có một cuộc sống yên bình
nhưng không có nghĩa là cô sẽ quy thuận người khác.
Lý Cảnh cũng biết điều này.
Cứ tiếp tục như thế thì cô sẽ có ý định ly
hôn.
Anh ta khó khăn lắm mới có thể cưới được
cô, sao có thể để cho cô ly hôn với mình nhanh như vậy được chứ.
Cho nên Lý Cảnh không nói gì mà trực tiếp
tát bản thân mình hai cái.
Hành động này của anh ta làm cho Hạng Tri
Mộ giật mình sợ hãi, cô lập tức kéo lấy tay anh ta lại, không cho anh ta tiếp
tục đánh bản thân nữa.
“Lý Cảnh, anh làm cái gì thế hả?”
Hai mắt Lý Cảnh đỏ lên nhìn cô: “Tri Mộ,
anh biết anh là kẻ bất tài, để em gả cho anh là thiệt thòi cho em, nhưng mà anh chỉ muốn cố gắng tiến tới, muốn cho em một cuộc sống tốt hơn mà thôi.”
“Con người của cậu chủ Lãnh như thế nào
thì anh không biết, nhưng hiện tại có một cơ hội lớn như thế được đặt trước mặt
anh, anh nhất định phải bắt được nó. Xin em hãy đồng ý một lần này thôi có được
không, hãy để anh ở lại Đế Đô này, từ nay về sau anh sẽ không dựa vào Quan Thi Nam mà đi làm phiền tới Lãnh Quân nữa, cũng sẽ không để em phải nợ Quan Thi Nam.” “Lý Cảnh, không phải là tôi không muốn cho
anh nắm lấy cơ hội này.” Thấy dáng vẻ đáng thương này của Lý Cảnh, Hạng Tri Mộ
không biết phải làm sao: “Mà là vì Lãnh Quân quá nguy hiểm, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mà giúp anh, lỗ như anh ta có ý gì khác thì phải làm sao?”
Hiện tại thì Lãnh Quân chỉ nói và có chút
hành động lỗ mãng với cô mà thôi, nếu như cô nói cho Lý Cảnh biết Lãnh Quân có
tình ý với cô thì chỉ sợ những ngày tháng sau này sẽ không được bình yên. Chỉ
sợ sau này Lý Cảnh sẽ càng lúc càng nghi ngờ cô sẽ có những người đàn ông khác.
Cho nên cô chỉ có thể nói khéo như vậy, hy
vọng anh ta có thể nghe hiểu được.
Nhưng mà Lý Cảnh hiện đã bị ích lợi che
mắt rồi, anh ta sao có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy được chứ.
Còn việc cảm thấy Lãnh Quân có ý đồ gì
khác thì anh ta cảm thấy đó là chuyện không thể.
“Nhà họ Lãnh giàu có như vậy, anh có cái
gì có thể khiến cho anh ta phải để ý tới chứ. Tri Mộ, em lo quá xa rồi, còn có
thứ gì mà cậu chủ Lãnh chưa thấy qua chứ, sao có thể muốn đồ gì đó từ anh được.”
Đúng thế, làm gì có người phụ nữ nào mà
anh chưa gặp qua chứ.
Vì sao anh ta lại cảm thấy hứng thú với cô
chú?
Hạng Tri Mộ cũng chỉ đành phải cười khổ
trong lòng.
cô biết, Lý Cảnh sẽ không chịu rời khỏi Để
Đô.
cô bị Lãnh Quân ép vào đường cùng rồi.
“Tôi không nói nữa, nếu anh muốn ở lại thì
cứ ở đi. Nhưng mà Lý Cảnh này, nếu như sau này anh có gặp phải chuyện gì thì xin
anh hãy nhớ kỹ những lời khuyên ngày hôm nay của tôi, tôi đã từng khuyên anh
hãy quay về thành phố Uyển cùng với tôi để sống những ngày tháng bình yên.”
Lý Cảnh không suy nghĩ gì nhiều, nghe thấy
cô đồng ý thỏa hiệp thì lập tức vui vẻ.
Anh ta cảm kích nhìn cô nói: “Tri Mộ, anh
cảm ơn em, em yên tâm, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với bố mẹ anh, sẽ không khiến
cho bọn họ gây rắc rối cho em đâu, chuyện ngày hôm nay anh nhất định sẽ không
để cho nó xảy ra nữa, anh sẽ bảo bọn họ không được động vào đồ của em nữa.” “Ừ, tôi Đế Đôn phòng đã.”
cô không có chút cảm xúc gì mà ừ một
tiếng, sau đó quay đầu đi dọn dẹp đồ đạc, cầm đồ của mình đi về phòng ngủ chính.
Nhìn thấy tấm vỏ chăn nệm màu đỏ thẫm
trong phòng ngủ chính thì cô mới chợt nhận ra mình và Lý Cảnh đã là vợ chồng.
Những mâu thuẫn như ngày hôm nay, sau này
sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi được.
Một cơn tuyệt vọng từ dưới lòng cô dần dần
trồi lên.
Nếu như ngày hôm đó cô không đi vào con
ngõ hẻm kia thì tốt biết bao.
cô phải chịu trách nhiệm với Lý Cảnh.
cô không thể bỏ rơi anh ta được, cho nên
vừa mới tốt nghiệp là phải kết hôn với anh ta ngay để cho anh ta yên tâm.
“Tri Mộ, nếm thử tô mì mà anh nấu cho em
này.”
Lúc Hạng Tri Mộ đang ngồi thẫn thờ trên
giường thì Lý Cảnh vừa cười vừa bưng một tô mì đi vào trong phòng, anh ta đặt
tô mì xuống trên bàn ở bên cạnh giường.
Hạng Tri Mộ nghe thấy tiếng của anh ta thì
mới giật mình tỉnh lại, cô nếm thử một miếng dưới ánh mắt tha thiết chân thành của anh ta, sau đó cũng cho anh ta một lời khen: “Ăn ngon lắm.”
Thấy cuối cùng cô cũng cười thì Lý Cảnh
cũng yên tâm: “Nếu em thích thì mai anh sẽ nấu tiếp cho em, em cứ yên tâm, anh
sẽ không quên những lời hứa mà anh đã hứa với em vào ngày chúng ta kết hôn, anh
nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, sẽ không để cho em chịu một chút tủi thân
nào.”
“Ừ, hôm nay tôi cũng có vài chỗ không
đúng, sau này tôi sẽ chú ý tới thái độ nói chuyện với chú và dì.” Hạng Tri Mộ
ăn mì mà Lý Cảnh nấu cho mình thì cơn tủi thân trong lòng cũng đã vơi đi một
chút, đồng thời cũng nhân cơ hội này mà thương lượng với Lý Cảnh: “Hôm nay tôi
đã đi tới công ty tìm tổng giám đốc Ngô nói về chuyện ở lại Đế Đô, tổng giám
đốc Ngô đồng ý nhận tôi làm lại, hơn nữa còn phân một đơn đặt hàng lớn cho tôi
nữa, chờ tới tiền lương tháng này phát xuống thì tôi sẽ đi thuê một căn phòng
khác cho chú và dì có được không?”
cô biết Trương Phương Hoa không phải là
một người có thể dễ dàng ở chung, cô và Trương Phương Hoa không thể nào ở chung
hài hòa với nhau được, nếu như Trương Phương Hoa còn tiếp tục ở lại đây nữa thì
sẽ không thiếu những cuộc cãi vả, cô lại sẽ tiếp tục dao động như ngày hôm nay,
cảm giác mình không nên lấy Lý Cảnh làm chồng.
Cũng may là Lý Cảnh nghe thế thì chỉ giật
mình một chút rồi lập tức đồng ý ngay, sau đó anh ta lại giúp Hạng Tri Mộ rửa
sạch và băng bó vết thương trên trán.
Thấy anh ta nhanh chóng đồng ý để cho bố
mẹ mình chuyển đi chỗ khác ở làm cho Hạng Tri Mộ cũng nhẹ nhõm hơn chút, cô
nghĩ chỉ cần cố gắng chịu đựng một tháng này thôi là được rồi.
Nhưng mà lại có vấn đề mới xuất hiện.
Chính là việc đêm nay cô và Lý Cảnh phải
ngủ trên một cái giường.
Bọn họ đã kết hôn rồi, mặc dù Lý Cảnh bây
giờ không thể làm gì được cô, nhưng dù sao hai người cũng đã là vợ chồng, dù
cho không thể làm gì thì vẫn phải ngủ trên cùng một cái giường.
Nhưng mà muốn ngủ cùng với Lý Cảnh trên
một cái giường.
Hạng Tri Mộ càng nghĩ lại càng cảm thấy
không thoải mái.
Nhưng mà cô phải vờ như là không có gì xảy
ra cả mà đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.
Cũng may là chờ cô tắm rửa xong về phòng
thì đã thấy Lý Cảnh đã trải một bộ chăn nệm xuống đất và đang nằm trên đó.
cô cẩn thận leo lên giường, lo lắng nắm
lấy chăn. Trong phòng yên tĩnh đến mức lạ thường, bầu không khí này càng làm cô
căng thẳng, cảnh giác hơn.
“Tri Mộ, xin lỗi, để em phải chịu thiệt
thòi rồi.”
Tiếng khàn khàn của Lý Cảnh vang lên từ
dưới giường.
Hạng Tri Mộ lại nắm chặt chăn hơn một
chút, giọng nói cũng trầm xuống: “Chuyện này vốn là do tôi, người nên nói lời
xin lỗi là tôi mới đúng. Lý Cảnh, anh đừng bỏ cuộc, anh nhất định sẽ khỏe lại
thôi.”
“Vậy nếu như anh khỏe lại rồi thì em sẽ ly
hôn với anh sao?” Lý Cảnh nhìn lên trên trần nhà, tự giễu cười: “Tri Mộ, nếu như vậy thì anh tình nguyện cả đời này làm một kẻ tàn phế.”
“Anh biết em không yêu anh, em lấy anh là