“Tôi, hiện tại tôi, tôi ở…”
Thẩm Vị Ương chưa trả lời xong đã thấy Mộ Dung Văn Dư mỉm cười với mình, rất có thể cô ta đã nói cho Lãnh Hoài Cẩn biết chuyện ở nơi này.
Nhận ra được điều đó, lúc này cô mới không gạt anh nữa, nói thẳng: “Hiện giờ tôi đang ở trường dạy võ nhà họ Lưu.”
Lãnh Hoài Cẩn hỏi tiếp: “Em ở trường dạy võ làm cái gì?”
Rõ ràng là anh biết, tại sao còn muốn hỏi cô.
Thẩm Vị Ương bực mình, lập tức nổi giận với người đàn ông vô lý ở đầu dây bên kia: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Lãnh không biết tôi làm gì ở trường dạy võ ư?” Nói xong, cô cúp máy, cố gắng kiềm chế lại cơn giận của mình rồi nói với Ngải Lan, Lưu Huy và Đường Duy: “Mọi người về trước đi, tôi có chút việc.”
Hình ảnh cô gào rống vào điện thoại lúc này đều bị bọn họ nhìn thấy hết, vậy nên bây giờ vừa nghe cô nói vậy, họ cũng rất biết điều mà rời đi trước.
Chờ ba người rời khỏi, một chiếc xe nhanh chóng chạy tới trước mặt cô, Vệ Trạch bước từ trên xe xuống: “Mợ chủ, ngài Lãnh bảo tôi đến đón cô đi bệnh viện.”
Thẩm Vị Ương liếc nhìn Mộ Dung Văn Dư một cái, sau đó lên xe.
Nơi này là đường lớn, cô không muốn cãi nhau ầm ĩ.
Lên xe, sau đó cô mới chất vấn Mộ Dung Văn Dư. “Tại sao cô lại nói vị trí của tôi cho Lãnh Hoài Cẩn biết?”
Mộ Dung Văn Dư cong môi khẽ cười, thờ ơ cầm lấy chai sơn móng tay tô lên mấy cái móng đẹp đẽ của mình: “Tôi là vệ sĩ tổng giám đốc Lãnh mời tới, anh ta trả lương
cho tôi, tất nhiên anh ta muốn tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó thôi.”
gì?”
Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn dáng vẻ lẳng lơ diêm dúa và quyến rũ có thể dễ dàng làm cho đàn ông điên cuồng của cô ta: “Rốt cuộc thì cô và anh ta có quan hệ
Trực giác của phụ nữ cho cô biết, chắc chắn quan hệ của hai người này không phải là ông chủ và nhân viên bình thường, bởi vì Mộ Dung Văn Dư rất ngang ngược khi ở
trước mặt Lãnh Hoài Cẩn.
Nếu thật sự là quan hệ ông chủ và nhân viên, đối mặt với Lãnh Hoài Cẩn, hẳn cô ta phải nơm nớp lo sợ giống như Vệ Trạch chứ không phải là dáng vẻ chực chờ leo lên giường dụ dỗ anh như thế này.
Mộ Dung Văn Dư nắm bắt rất đúng trọng tâm: “Bà Lãnh đang ghen đó à?”
Thẩm Vị Ương lạnh mặt ngay lập tức: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Mộ Dung Văn Dư nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, cười nói: “Được rồi, cô đừng có ghen.”
Cô ta trả lời một cách thờ ơ làm Thẩm Vị Ương tức giận đến mức không muốn nói thêm gì nữa.
Người phụ nữ này còn vô lý hơn so với Lãnh Hoài Cẩn.
Thế nhưng chuyện đáng giận hơn còn ở phía sau, thế mà đối phương lại dám nói việc cô ghen cho Lãnh Hoài Cẩn.
Cô ta đưa cô đến phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn, trước khi rời khỏi, cô ta còn lấy tay chỉnh áo cho Lãnh Hoài Cẩn, nói một cách ám chỉ: “A Cẩn, anh vẫn xác định muốn
tôi đi theo phía sau vợ anh à? Cô ấy cứ luôn ghen, cảm thấy tôi và anh gian díu mập mờ, hình như cô ấy không không thích tôi lắm.”
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Vị Ương hay không mà khi cô ta nói những lời này xong, áp lực vô hình căng chặt trong không khí lại dịu đi rất nhiều.
Lãnh Hoài Cẩn không cảm xúc nhìn cô ta chạm vào tay mình, lên tiếng cảnh cáo: “Nếu đã biết tôi có vợ, cô nên chú ý chừng mực, cách xa tôi ra một chút.”
Mộ Dung Văn Dư nháy mắt mờ ám với anh: “Biết rồi, trước mặt cô ấy, tôi sẽ cách xa anh ra một chút.”
Câu này có ý là khi cô không có mặt, bọn họ có thể gần gũi với nhau đúng không?
Lời nói mang một ý nghĩa khác như vậy lọt vào tai của Thẩm Vị Ương làm cho cô cảm thấy vô cùng bực bội.
“Rốt cuộc Mộ Dung Văn Dư này là người nào?”
Chờ Mộ Dung Văn Dư đi ra ngoài, cô hỏi Lãnh Hoài Cẩn một cách nghiêm túc và lạnh lùng.
ta.”
Hình như tâm trạng của Lãnh Hoài Cẩn lại tốt hơn rất nhiều: “Đừng có gấp, cô ta còn không đáng để cho em ghen, tôi có hẹn hò với ai cũng sẽ không dính dáng đến cô
Lúc nghe được chữ “ghen“, Thẩm Vị Ương lập tức nổi giận: “Ghen cái gì, ai mà ghen, Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng có tự cho là đúng như vậy được không?”
Lãnh Hoài Cẩn giả vờ hít mùi hương trong không khí, vui vẻ nhìn cô, trêu chọc: “Vậy tại sao trong không khí lại có mùi chua như vậy, không phải có cô gái nhỏ nào đó làm đổ bình dấm chua đấy à?”
Thẩm Vị Ương nhếch mép: “Ở nơi này không có cô gái nhỏ nào cả, chỉ có một người đàn bà đã ly hôn làm mẹ đơn thân.”
Tươi cười trên mặt của Lãnh Hoài Cẩn dần dần biến mất: “Thẩm Vị Ương, em nhất định phải cãi nhau với tôi trong lúc tôi đang vui vẻ mới chịu à?”
Thẩm Vị Ương không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi không có tâm trạng cãi nhau với ai kia, ngược lại anh đấy, anh có thể đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi
nữa được không?”
“Anh kêu Mộ Dung Văn Dư báo cáo tất cả mọi chuyện của tôi, anh cũng nên biết rằng, dựa theo bản lĩnh hiện tại của tôi, vốn không cần bảo vệ.”
Nụ cười trên mặt của Lãnh Hoài Cẩn biến mất hoàn toàn, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vậy là ai đã dạy cho em?”
Thẩm Vị Ương né tránh ánh mắt của anh, thẹn quá hóa giận nói: “Lúc đầu nhìn dáng vẻ này của anh, tôi còn muốn cùng anh làm lại từ đầu đấy. Thế nhưng nếu anh tìm người giám sát tôi, không để cho tôi tự do, vậy thì tôi sẽ lập tức dẫn mấy đứa nhỏ rời khỏi nước aaaaaaa, tôi..”
Lãnh Hoài Cẩn vươn cánh tay dài kéo cô vào trong lòng anh, hôn cô một cách mạnh mẽ, buộc cô phải chủ động đáp lại anh.
Nếu cô giãy dụa, anh sẽ đè ép cô càng chặt, giống như một con thú hoang đang nổi giận cắn xé con mồi, bộc lộ tất cả các khía cạnh cảm xúc.
Thẩm Vị Ương vô cùng chán ghét hành động như vậy, cô lý luận với anh, tại sao anh không thể bình tĩnh nói chuyện với cô.
Tại sao mỗi khi hai người có mâu thuẫn, anh đều dùng cách này để trốn tránh.
“Tôi và Mộ Dung Văn Dư thật sự không có gì cả, cho cô ta đi theo em là muốn bảo vệ em thôi.”
Anh hôn cô đến không thở nỗi, cô không còn sức lực để tranh cãi với anh, sau khi nói ra những lời anh không thích nghe, anh mới chịu buông ra, ngón tay thô ráp vuốt
ve đôi môi đỏ mọng của cô một cách dịu dàng.
em.”
Thẩm Vị Ương gạt tay anh ra, giận dỗi: “Tôi đã nói không phải là ghen, không phải vấn đề của Mộ Dung Văn Dư, anh đừng có lảng sang chuyện khác được không?”
Lãnh Hoài Cẩn không để ý sự giận dỗi của cô, dằn lại cơn nóng giận nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi hôn một cái đầy thắm thiết: “Tôi đã nói việc này là vì bảo vệ
“Bảo vệ tôi?” Thẩm Vị Ương giống như vừa nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, oán hận gặng hỏi: “Nếu như vậy, tổng giám đốc Lãnh có biết là ai đã bắt cóc hai đứa con trai của tôi không? Buổi sáng trước khi đi, tôi có nói với tổng giám đốc Lãnh, hy vọng tổng giám đốc Lãnh có thể điều tra chuyện này cho tôi một cách rõ ràng.”
Lần này Lãnh Hoài Cẩn im lặng, không tiếp tục chạm vào cô.
rồi?”
Dường như Thẩm Vị Ương đã đoán trước được từ lâu, cười một cách lạnh lùng: “Sao, sao giờ không nói gì nữa, anh đã biết người chủ phía sau màn là ai nên đuối lý
Ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô một cách phức tạp: “Em biết là ai?”
Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Trừ bỏ Hà Sở, còn ai muốn tôi chết nữa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!