“Hình như, hình như đứa bé mới động đậy.”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói không che dấu được sự bất ngờ, thậm chí còn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Thẩm Vị Ương lập tức đổ anh ngồi lên ghế, sau đó nhẹ nhàng áp sát vào bụng anh, cẩn thận nghe động tĩnh của cục cưng, quả nhiên cảm giác được cục cưng đang cọ
quậy.
Cô cũng bất ngờ không kém, ngẩng đầu nhìn anh, hưng phấn nói: “Thật sự đang động đậy kìa, A Cẩn, đứa bé biết cọ quậy rồi kìa.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn khuôn mặt trước mắt mình, kinh ngạc cùng hưng phấn trên khuôn mặt không chút che dấu.
Trong lòng anh cũng dâng lên niềm vui tương tự.
“Sau này đứa nhỏ này gọi là Lãnh Thiếu Ngải được không anh?“Thẩm Vị Ương sau khi lấy tay ra khỏi bụng anh, nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi.
Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của cô, trong lòng không khỏi trở nên ấm áp: “Vị Ương, cám ơn em.”
Sau khi thay đổi cơ thể, anh vì không muốn cô tiếp tục lo lắng cho A Diên nên đã nói chuyện của A Diên cho cô biết.
Bây giờ cô sẵn sàng liên kết tên con gái của mình với tên của A Diên khiến anh rất xúc động.
Cho dù thân thế thật sự của A Diên có là gì, ở trong lòng anh, anh đã chứng kiến hành trình lớn lên của con bé.
”
Thẩm Vị Ương cầm lấy tay anh, dịu dàng hôn lên má anh: “Em và anh đều nhớ thương A Diên, nếu không dễ thay đổi quyết định của con bé thì chúng ta đổi cách liên
kết con bé với chúng ta thôi, chờ đến khi con bé lớn lên muốn quay về nhà thì sẽ biết mình còn có một người em gái tên là Thiếu Ngải đang chờ con bé, nó nhất định sẽ
cảm nhận được mình vẫn còn nơi để thuộc về.”
Thiếu Ngải.
Kỷ niệm cuộc gặp gõ tuổi trẻ của những người trong số họ, cùng đặt một nét chấm cho ân oán trong quá khứ.
Mong A Diên sớm ngày nghĩ thông, không còn kẹt lại trong ân oán của thế hệ trước nữa.
Mà Thiếu Ngải nhỏ bé của họ, sau này cũng sẽ trở thành công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trong sự yêu thương của cha mẹ.
Ngày Lãnh Thiếu Ngải sinh ra, Thẩm Vị Ương ở ngoài phòng sinh túc trực một ngày một đêm, đầu đổ đầy mồ hôi, sợ Lãnh Hoài Cẩn sẽ xảy ra chuyện gì ở bên trong.
Yến Hồi vội vàng chạy tới càng khiến cô khẩn trương hơn, anh ta lên tiếng an ủi cô: “Anh Cẩn, anh yên tâm, chị dâu nhất định sẽ không sao, cô ấy đã sinh con một lần, lần này đã có kinh nghiệm đầy mình rồi.”
bà.
Trác Thính Phong cũng an ủi: “Tất cả thông tin sức khỏe của Vị Ương từ khi mang thai đều do bác sĩ Liêu theo dõi, có Liêu bác sĩ ở đây sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vũ Bách cũng dẫn bọn nhỏ theo tới chờ, an ủi Thẩm Vị Ương vài câu sau đó cũng sốt sắng, lo lắng ngồi dỗ dành em trai và em gái.
Sau đó là người của Lãnh gia, Lãnh Diệp, Khương Niệm Oản, Lãnh Sùng và Lộ Tư Lương đều tới, thậm chí ngay cả bà cụ Lãnh cũng tới.
Tuy rằng sắt mặt của bà cũ Lãnh không tốt cho lắm, nhưng bà ấy có thể xuất hiện trong bệnh viện này đã đủ thể hiện sự chấp thành và coi trọng Thẩm Vị Ương của
Sau khi Lục Vân Sâm nhậm chức, thái độ của bà cụ Lãnh đối với cô cũng chuyển biến tốt hơn từng ngày, tuy rằng hơi quá so với bình thường khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi không quen, nhưng cô cũng lười so đo với một bà cụ lớn tuổi.
“Chỉ cầu cho mọi sự bình an.”
Đối mặt với sự an ủi của mọi người, cô thều thào nói một tiếng, sau đó trầm mặc đặt trán lên hai nắm tay đang siết chặt, vùi đầu cầu nguyện.
Lãnh Hoài Cẩn quyết định thay cô chịu đựng đau đớn khi sinh đứa con này, cũng không muốn khiến cô áy náy trong lòng, cho nên bình thường không hay nói mình khó chịu hay không thoải mái chỗ nào với cô.
Mặc dù anh dùng thân thể của cô, nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, chuyện sinh con này anh thật sự có thể chịu thay cho cô được sao?
A Cẩn, anh nhất định phải bình an.
“Người đâu, bao lâu rồi, sao còn chưa đi ra nữa?”
Lục Vân Sâm phong trần mệt mỏi chạy tới, anh ta nhìn thấy một bóng người trên hành lang, em gái anh ta hiện tại vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.
Anh ta lập tức xông tới nắm lấy cổ áo “Lãnh Hoài Cẩn”, bàn tay không ngừng run lên: “Lãnh Hoài Cẩn, nếu em gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho
cậu đâu!”
“A Sâm, anh buông cậu ấy ra đi, chuyện sinh con anh trách cậu ấy làm gì, Vị Ương đã sớm nói con bé cam tâm tình nguyện rồi mà.”
Nếu không phải Mộ Thanh Hoan đi tới kéo anh ta ra, Thẩm Vị Ương cảm thấy Lục Vân Sâm thật sự sẽ bóp chết “Lãnh Hoài Cẩn” mất.
Mộ Thanh Hoan ra ngoài nghỉ dưỡng một tháng đã nghĩ thông suốt, trở về thản nhiên đối mặt với cơ thể của mình, lấy thân phận người vợ, trợ giúp Lục Vân Sâm tiến hành các buổi diễn thuyết kéo phiếu bầu.
Tuy rằng ngay từ đầu rất nhiều người không có cách nào tiếp nhận, đặt điều đủ thứ cho cô ấy, nhưng có Lục Vân Sâm bảo vệ, bọn họ vẫn vượt qua, hiện tại cuộc sống
cũng coi như dần đi vào quỹ đạo rồi.
“Có một đứa con thật ra cũng rất tốt.”
Sau khi buông “Lãnh Hoài Cẩn” ra, Lục Vân Sâm rầu rĩ nói với Mộ Thanh Hoan.
Mộ Thanh Hoan biết anh ta đang lo lắng cho cô ấy, thế nên Mộ Thanh Hoan cầm tay lấy anh ta, an ủi: “Anh yên tâm, Vị Ương sẽ không sao đâu, chúng ta cùng chờ cô ấy, nhé!”
Lục Vân Sâm gật đầu, cũng không còn cảm giác tức giận khi tranh cãi với Lãnh Hoài Cẩn, ngồi trên ghế dài đối diện phòng sinh chờ đợi.
Qua khoảng hơn một tiếng đồng, tiếng khóc của em bé bùng lên vang khắp hành lang. Bác sĩ Liêu mở cửa ra, khuôn mặt tràn đầy niềm vui khi đón nhận một sinh mệnh mới: “Sinh rồi, là một cô công chúa nhỏ.”
Sinh rồi! Cuối cùng cũng sinh rồi!
Thẩm Vị Ương nước mắt lưng tròng, chờ Lãnh Hoài Cẩn được chuyển đến phòng hồi sức, sau khi được bác sĩ cho phép thì lập tức xông vào thăm anh.
Nhưng bởi vì anh đã quá lao lực, sau trút được gánh nặng đã tạm thời lâm vào hôn mê.
Những người khác biết không nên làm phiền họ, nên sau khi chúc phúc em bé xong thì cũng âm thầm rời đi.
Thẩm Vị Ương cẩn thận ngồi ở trước giường bệnh lau mặt cho Lãnh Hoài Cẩn, cách một lát lại dùng tăm bông cẩn thận chấm nước làm ướt môi cho anh, cẩn thận
chăm sóc anh, qua một hồi lâu, cô cũng vô thức ngủ thiếp đi bên cạnh giường bệnh.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, toàn thân đau đớn không chịu nổi, mà mu bàn tay cô lại có chút ẩm ướt.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy Lãnh Hoài Cẩn đang vội vàng quay lưng đi lén lau nước mắt.
Lúc này cô mới biết được, thời gian đã đến, bọn họ đã đổi lại.
Cô muốn giơ tay lau nước mắt cho anh, nhưng không có sức để giơ tay lên, chỉ có thể cười cười mà trêu chọc: “tổng giám đốc Lãnh, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, nam tử hán đại trượng phu, sao nói khóc lại dễ khóc như vậy chứ?”
“Đương nhiên là đau lòng em rồi.” Anh cầm lấy tay cô, nhằm hốc mắt đỏ bừng lại, gắt gao đặt trán lên mu bàn tay cô, giọng nói khàn khàn: “Vị Ương, anh có lỗi với em quá.”
Quá khứ không thể quay lại, nhưng anh vẫn luôn hối hận lúc trước không bảo vệ tốt cô, hại cô cùng bọn nhỏ phiêu bạt khắp nơi chịu khổ.
Hiện giờ tự mình trải qua chuyện sinh con, thấu hiểu đây là một quá trình dài dằng dặc thống khổ đến cỡ nào, trong lòng anh lại ray rứt một suy nghĩ, lúc trước chỉ có