“Tôi không muốn ép buộc anh ta. Anh ta bằng lòng là chuyện tốt. Nếu anh ta không muốn, tôi sẽ phá thai rồi rời khỏi nước A.” Đôi mắt của Lãnh Linh Lung dần mờ đi.
“Vị Ương, Vệ Trạch rất tôn trọng A Cẩn, nhưng tôi không muốn A Cẩn biết chuyện này, chỉ có thể nhờ cô âm thầm hỏi giúp tôi. Bây giờ chỉ có hai chúng ta biết chuyện tôi đã mang thai. Nếu anh ta không muốn, tôi sẽ im lặng phá cái thai này đi và coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.”
Chị ấy sẽ phá thai thật sao? Hay là sẽ lén lút sinh con ở nước ngoài.
Lãnh Hoài Cẩn có chút đau đầu.
Gần đây sao lại có nhiều trẻ con được sản xuất ra như vậy.
Đứa nhỏ của Biên Mục Dã kia cũng tới hỏi anh, Lãnh Linh Lung mang thai cũng tới tìm anh.
Bên cạnh vợ anh đều là những người gì vậy à?
“Được rồi, em sẽ giúp chị hỏi thăm một chút. Nhưng em vẫn khuyên chị, đừng tự ý quyết định cuộc đời của một đứa trẻ. Nếu Vệ Trạch là bố của nó thì tốt nhất chị nên
nói chuyện với Vệ Trạch trước khi quyết định giữ hay bỏ đứa bé này.”
Vệ Trạch quan tâm đến chị ấy tất nhiên là mọi người đều sẽ vui vẻ.
Nhưng nếu Vệ Trạch không yêu chị ấy mà chị ấy lại âm thầm sinh đứa bé ra, nhiều năm sau khi Vệ Trạch cưới vợ sinh con, đột nhiên lại phát hiện mình và đại tiểu thư nhà họ Lãnh có một đứa con riêng, chắc chắn sẽ suy sụp lắm.
“Anh làm sao vậy, sao sắc mặt khó coi như vậy?”
Khi Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoan trở về thì bắt gặp Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Linh Lung ở trong vườn, cô có chút lo lắng, có phải bà cụ với Lãnh Linh Lung lại chọc giận
anh không.
Lãnh Hoài Cẩn lắc đầu, không nói gì thêm.
Nhưng khi trở về nhà sau bữa tối, Thẩm Vị Ương kể cho anh nghe chuyện của Lãnh Hoan: “Cô ta nói sau khi chứng kiến những gì Lãnh Tình đã phải hứng chịu. Cô ta
cảm thấy thương xót, không muốn kết hôn nữa, cho nên cô ta nhờ em nói giúp với bà cụ một chút.
Anh làm sao thế, sao em cảm giác anh không kinh ngạc chút nào vậy?”
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ quái.
Lãnh Hoài Cẩn nói: “Lãnh Hoan chỉ muốn nổi cơn tam bành, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm, em đừng nói gì với bà cụ, không cần thiết. Bà cụ đã sống nhiều năm như vậy, những chuyện trong hào môn bà đều biết rõ.”
Dù sao cũng là Lãnh Hoan năn nỉ Lãnh Hoài Cẩn, sau này muốn trách cũng trách Lãnh Hoài Cẩn, giữa anh em bọn họ có thể có hiềm khích trong bao lâu.
Lãnh Hoài Cẩn nói mặc kệ, Thẩm Vị Ương cũng không hỏi nhiều nữa.
“Em còn nhận được WeChat của Lãnh Diệp, anh ấy nói hiện tại đã bàn bạc qua với chú ba Uyển Thành lập cho Lãnh Tinh một ngôi mộ chôn quần áo và di vật ở Lãnh gia. Đến lúc đó chúng ta cùng dự tang lễ của cô ấy, nếu không phải vì chúng ta, cô ấy cũng sẽ không đi nước Y dây dưa với Nhiếp Giang.”
Thẩm Vị Ương có chút áy náy và cảm thấy rằng bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Lãnh Tinh.
Lãnh Hoài Cẩn nghiêm túc nhìn cô và nói: “Vị Ương, chuyện giữa cô ấy và Nhiếp Giang không liên quan gì đến em. Nhiếp Giang lại nhúng tay vào chuyện của nước Ý, em nghĩ xem tại sao anh ta lại làm vậy? Cho dù không có chuyện của chúng ta? Anh ta cũng sẽ dùng những biện pháp khác để đưa Lãnh Tình rời khỏi nhà họ Lãnh.”
“Lúc trước anh ta giả mạo Nhiếp Tuy ở cùng Lãnh Tinh, em còn không nhận ra bọn họ. Nghiệt duyên có nhân ắt có quả, với một mình em thì có thể có bao nhiêu quan
hê?”
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Thẩm Vị Ương đau lòng Lãnh Tinh cho nên chìm sâu vào tự trách và áy náy, nhưng Lãnh Hoài Cẩn càng coi trọng
nhân quả hơn. Giữa Nhiếp Giang và Lãnh Tinh phải có một người chết câu chuyện mới chấm dứt, sớm muộn gì cũng phải xảy ra kết cục này.
Ngày tang lễ của Lãnh Tình tình cờ là ngày Nhiếp Giang được bầu lại làm tổng thống và anh ta đã hợp lực với nhà họ Phong quý tộc của nước Z để tạo ra sự thịnh
vượng của riêng họ.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới biết, phu nhân chính thức của Nhiếp Giang chính là Phong Thanh, tiểu thư nhà họ Phong.
Vào ngày thứ hai sau tang lễ của Lãnh Tình, cô ta mặc váy đen và Nhiếp Giang mặc vest đen xuất hiện trước mộ Lãnh Tinh, đặt bó hoa cúc tinh khiết xuống, cúi đầu
thật sâu trước bia mộ của cô ấy.
“Nhiếp Giang, anh hãy nhớ cho kỹ, cô ấy là bị anh hại chết, không phải tôi.”
Sau khi đứng thẳng dậy, đôi mắt nhàn nhạt như lưu ly của cô ta không một chút cảm xúc nhìn Nhiếp Giang.
Nhiếp Giang nắm chặt tay, kìm nén không nói.
“Cô Phong này thật biết đổi trắng thay đen, Lãnh Tinh không phải là do uống rượu độc của cô mà chết sao?”
Một giọng nói quyến rũ chậm rãi vang lên.
Chúc Tân Nguyệt yếu ớt bám lấy Phong Hạo, khinh thường nhìn Phong Thanh.
Phong Thanh chán ghét nhìn cô ta, cười lạnh: “Cuối cùng cũng được gặp mặt Chúc tiểu thư? Tôi còn tưởng cả đời này tôi chỉ có thể nhìn thấy cô trên mạng thôi đấy.”
“Chát!”
Chúc Tân Nguyệt trực tiếp vung tay tát lên mặt cô ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn.
“Thật xấu hổ cho lũ khốn tự cho mình là đúng.”
Phong Thanh đang đi giày cao gót, bị Chúc Tân Nguyệt tát cho một phát khiến cô ta choáng váng cả đầu óc. May mắn thay, Nhiếp Giang đã kịp thời đã lấy cô ta.
Chúc Tân Nguyệt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đồ Phong Thanh của Nhiếp Giang, cô ta ước gì có thể chặt nó đi: “Nhiếp Giang, anh thật là một kẻ hèn nhát, anh
vẫn giúp cô ta khi vợ anh bị người khác hại chết. Lãnh Tình thực sự bị mù mới coi trọng cái đồ khốn khiếp như anh!”
“Chúc Tần Nguyệt.”
Phong Hạo rốt cục không thể nhịn được nữa mở miệng ngăn cô ta lại.
Chúc Tân Nguyệt không những không chịu thua mà còn nhìn lại với vẻ chế nhạo: “Sao nào, anh có cảm thấy đau lòng cho em gái yêu bụng dạ rắn rết của mình phải không? Được thôi, nếu anh muốn đánh lại, Chúc Tân Nguyệt tôi sẽ không bao giờ đánh trả.”
Nói xong, cô ta lập tức nhắm mắt lại, kiêu ngạo hếch cằm lên, chờ cái tát của Phong Hạo đánh xuống.
Phong Hạo nắm chặt tay, rõ ràng là đang kìm nén sự tức giận không nó ra tay.
Phong Hạo từ trước đến nay luôn mềm lòng trước cô nàng xảo quyệt này.
Phong Thanh dù tức giận cũng vẫn biết chừng mực, không dám nói Chúc Tân Nguyệt cái gì, mà chỉ lấy thân phận của mình ra tự cao: “Chúc tiểu thư, xin cô làm rõ, tôi
mới là vợ Niếp Giang được viết rõ ràng trên giấy chứng nhận kết hôn.”
Chúc Tân Nguyệt cười khẩy rồi nhìn Nhiếp Giang: “Thật không Nhiếp Giang? Cho nên hôn lễ của anh và Lãnh Tinh được tổ chức ở thị trấn nhỏ kia là lừa cưới sao? Ồ, tôi quên mất, người đã kết hôn với Lãnh Tình là Nhiếp Tuy, liên quan gì đến Nhiếp Giang anh nhờ.”
“Chúc Tân Nguyệt, cô nhớ kỹ đẩy!” Nhiếp Giang tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn cô ta: “Hôm nay tôi nể mặt Lãnh Tình không tính toán với cô.”
“Chát!”
Lại gần như vậy, vừa hay tiện cho Chúc Tân Nguyệt giơ tay tát cho tên súc sinh này một bạt tai.
Cô ta xuống tay dứt khoát không chút do dự.
“Nhiếp Giang, trên thế giới này không chỉ có một mình anh đáng thương. Anh không thể bởi vì thân thế thê thảm mà yêu cầu Lãnh Tình bao dung tha thứ cho anh như
vậy được.”