“Đó cũng là chuyện của bọn họ. Em đã gọi điện cho em trai em chưa? Hôm nay anh ấy có thể đến nhà họ Lãnh ăn cơm được không?”
Lãnh Hoài Cẩn hỏi.
Thẩm Vị Ương cười: “Cái gì mà anh trai của em chứ. Hiện tại là anh trai của anh, có gọi điện thoại cũng là anh gọi mới phải.”
Lãnh Hoài Cẩn lúc này mới phản ứng lại chuyện bây giờ mình mới là Thẩm Vị Ương, lại cảm thấy rất khó xử. “Chờ anh ngẫm lại xem nên nói như thế nào đã.”
Cũng may có Vị Ương săn sóc, ăn ý bảo vệ bí mật đổi thân thể với anh để sinh con, nếu không mấy người Lục Vân Sâm và Tiêu Diễn biết được, nói không chừng sẽ còn
chê cười anh.
Nhưng mà anh còn chưa nghĩ xong nên nói như thế nào mới tốt, cuộc điện thoại của Nhiếp Giang ngược lại đã đến trước. Sau khi Lãnh Hoài Cẩn nghe xong thì sắc mặt đột ngột thay đổi.
Một dự cảm không tốt bao phủ lấy Thẩm Vị Ương.
“Lãnh Tinh đã chết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Hoài Cẩn nhìn Thẩm Vị Ương nói.
“Nhiếp Giang gọi điện thoại cho em là muốn nhờ em nói với anh giao tro cốt của Lãnh Tinh cho anh ta, anh ta muốn mang cô ấy đi đến nơi khác.”
Nhớ tới gương mặt trẻ tuổi cứng cỏi kia, hốc mắt của Thẩm Vị Ương đã ươn ướt: “Sao lại thế này, đang yên đang lành, tại sao lại như vậy chứ..”
Lãnh Hoài Cẩn đáp: “Hẳn là vợ chính thức của Nhiếp Giang đã phát hiện ra chuyện của bọn họ nên đi tìm Lãnh Tinh. Lãnh Tình cũng đã biết được Nhiếp Tuy mà lúc trước cô ấy yêu thật ra chính là Nhiếp Giang đã cố ý nguy trang thành Nhiếp Tuy để tính kế hai bố con nhà họ Nhiếp. Cô ấy không chấp nhận được, nhưng lại muốn thành
toàn cho anh ta, nên đã uống rượu độc do bà Nhiếp đưa tới.”
Yêu hận đan xen, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tình yêu lớn nhất cô ấy dành cho Nhiếp Giang chính là thành toàn cho dã tâm của anh ta.
Sự trả thù lớn nhất cô ấy dành cho Nhiếp Giang chính là khiến anh ta vĩnh viễn mất đi người anh ta yêu.
Thật ra một người có thể yêu một người được bao lâu đây. Cô ấy đi rồi, Nhiếp Giang lại có thể hoài niệm cô ấy trong bao lâu, chung quy cũng sẽ có người mới đến thay
thế người xưa thôi.
ấy.
Lãnh Tình chưa chắc đã không biết, nhưng cô ấy vẫn chọn con đường này.
Bởi vì yêu lớn hơn hận.
Bất kể sau đó Nhiếp Giang đối xử với cô ấy như thế nào, Nhiếp Tuy lúc ban đầu gọi cô ấy là bé con mà không phải Lãnh Tinh chính là người thứ nhất đã cứu rỗi cô
Thẩm Vị Ương nghe xong đỏ mắt, trầm mặc hồi lâu.
Vẫn là Lãnh Hoài Cẩn nắm lấy tay cô, nói: “Đừng khó chịu, anh sẽ thuyết phục Uyển Thành đồng ý cho anh ta mang tro cốt của Lãnh Tình đi, sẽ không để cô ấy tiếp tục
bị nhốt ở nhà họ Lãnh nữa.”
Đây không phải là một việc khó, mà là một chuyện đáng buồn.
Bởi vì Lãnh Tình không quan trọng đối với nhà họ lãnh. Bố nuôi của cô ấy bồi dưỡng cô ấy thành nhân tài như thế nào cũng không thể so được nỗi nhớ mong đối với bố
mẹ ruột.
Cũng không còn cách nào khác.
Sự đáng thương nhất trong cuộc đời này của Lãnh Tinh không phải là gặp được Nhiếp Giang, mà là vẫn luôn sống ở bên trong bất đắc dĩ.
Hy vọng về sau cô ấy có thể tự do như cơn gió, kiếp sau hết thảy đều có thể tuỳ tâm.
Lúc bọn họ đến nhà họ Lãnh, Lãnh Hoan cũng đã ở đó, đang nói chuyện phiếm vui vẻ với bà cụ Lãnh và Lãnh Linh Lung, nhưng rõ ràng đang thất thần, hốc mắt có chút
đỏ lên.
“Anh Cẩn, chuyện Lãnh Tình qua đời anh có biết không? Anh Diệp đã dẫn ông nội Ba bên Uyển Thành đi nước Z rồi.”
Lãnh Hoan nhìn thấy “Lãnh Hoài Cẩn” trở về, do dự một chút rồi đi đến bên người của Thẩm Vị Ương, nhỏ giọng nói với cô.
Thẩm Vị Ương nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoan có vẻ có chuyện muốn nói với anh.
Nhưng mà hiện tại bọn họ đã thay đổi thân thể cho nhau, cô cũng không xác định được mình có muốn đi hay không.
Lãnh Hoài Cẩn khẽ gật đầu, nói cô cứ tự xử lý là được.
Vì thế Thẩm Vị Ương lập tức theo Lãnh Hoan đi ra ngoài.
Sau đó trong phòng khách cũng chỉ còn lại bà cụ Lãnh, Lãnh Linh Lung và Lãnh Hoài Cẩn đang trong cơ thể của Thẩm Vị Ương.
Bà cụ Lãnh vừa mở miệng đã cay nghiệt: “Cô Thẩm vẫn nên ngồi xuống đi, đừng để một chút nữa lại nói chúng tôi bắt nạt cô. Hiện tại Lãnh Hoài Cẩn đã trở về nhà họ Lãnh, bà cụ tôi về sau đều phải nhìn sắc mặt của vợ chồng hai người để sống đấy.”
Lãnh Hoài Cẩn: “..
”
Anh thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than mà ngồi xuống ở bên kia.
Bà cụ Lãnh thường ngày cũng có thái độ không tốt với anh, nhưng cũng không đến mức nói bóng nói gió khiến cho người ta cảm thấy khó chịu như vậy.
Ứng phó với bà cụ kiểu này, Vị Ương sẽ vô cùng vất vả, về sau vẫn nên ít về nhà cũ sẽ ổn hơn
Anh cho rằng ngồi xuống thì sẽ không còn chuyện gì cả.
Thật ra chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Bà cụ Lãnh thấy anh chỉ ngồi ở bên kia, không động đến trà ở trước mặt thì cảm thấy không thoải mái, hỏi: “Cô Thẩm không uống trà là có ý gì, đang lo lắng bà cụ tôi đây sẽ bỏ độc vào trong trà sao?”
Lãnh Hoài Cẩn: “… Cháu hiện tại đang mang thai, không uống trà được.”
Anh vốn luôn cảm thấy không sao với thái độ của bà cụ Lãnh với mình, cho nên nói chuyện cũng không hề nể nang chút nào.
Điều này ngược lại khiến bà cụ Lãnh tức điên lên: “Đúng rồi, cô hiện tại đang mang thai, đương nhiên tôn quý hơn rồi. Đồ vật bên nhà cũ của chúng tôi đều không xứng với cô, đồ của vợ chủ nhà dùng sao có thể không cao hơn một bậc được chứ.”
Lãnh Hoài Cẩn: “
”
Lời này là có ý gì, sao giống như là đang nói bọn họ tiêu xài xa hoa và lãng phí lắm vậy.
Thật ra anh muốn cái gì cũng phải cho Vị Ương được tốt nhất, nhưng mà bản thân Vị Ương lại không phải không có tiền, bà cụ Lãnh nói giống như cô đang ăn ở miễn
phí ở nhà họ Lãnh vậy.
Anh đây là tình nguyện tiêu tiền cho vợ mình, liên quan gì đến nhà họ Lãnh cơ chứ.
Bà cụ Lãnh nói cái gì anh cũng không phản ứng, chỉ ngồi trên sô pha xem điện thoại, khiến cho bà cụ càng thêm tức giận hơn.
Cho đến tận lúc mấy người Lục Vân Sâm và Lãnh Sùng đến thì không khí quỷ dị như vậy mới được giảm bớt.
Nhưng mà anh cũng lười phản ứng với Lục Vân Sâm. Chờ đến lúc mấy người Lãnh Sùng bắt đầu bàn về chính sự với Lục Vân Sâm, anh trực tiếp tìm đại một cái lý do để
vào nhà.
Lãnh Hoài Cẩn còn chưa kịp thở một hơi, Lãnh Linh Lung đã lập tức đi tới: “Vị Ương, cô có tiện đi cùng, nói chuyện với tôi một chút không?”
Tuy rằng Lãnh Hoài Cẩn đang rất khó chịu, nhưng tiếp tục ở lại nơi này, tiếp tục đối mặt với chú hai và Lục Vân Sâm thì anh càng khó chịu hơn, còn không bằng theo
Lãnh Linh Lung rời đi.
Nhưng nếu như anh biết được Lãnh Linh Lung muốn nói chuyện gì với anh, anh nhất định sẽ không đi theo.
Lãnh Linh Lung nói: “Tôi mang thai rồi, đứa con là của Vệ Trạch.”
“Khụ khụ khụ!”
Cũng may anh đã tu dưỡng tốt mới không phun ngay ngụm nước trà Lãnh Linh Lung vừa mới đưa cho anh.
anh.
ước.
“Chị, chị nói cái gì, đứa con là của ai? Chị thật sự mang thai rồi?”
Loại chuyện như chưa kết hôn đã có thai áp dụng lên người Lãnh Linh Lung quả thật rất khó tin, càng đừng nói bố của đứa bé chính là trợ thủ đắc lực Vệ Trạch của
Lãnh Linh Lung không phải người bị bà cụ Lãnh giáo dục nặng nhất về dòng dõi sao? Tại sao lại có thể dây dưa cùng với Vệ Trạch vậy?
“Anh ta cưỡng ép chị đúng không, chị có muốn em đuổi việc anh ta hay không?”
Anh hỏi theo bản năng.
Tuy rằng điều này có khả năng rất thấp, nhưng mà chuyện Vệ Trạch chủ động chắc chắn đáng tin cậy hơn so với chuyện Lãnh Linh Lung đơn phương hứa hẹn định
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!