Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Bốn Bảo, Mommy Bà Trùm Cưng Chiều Vô Đối

Sau khi đến văn phòng, quản lý Chương rót cho cô một ly trà trước, rồi lại nở nụ cười hòa nhã, nói chuyện với Thẩm Vị Ương. 

y giờ Thẩm Vị Ương đã hiểu tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại bị điều đến đây, đến quản lý còn chẳng nhận ra anh chính là tổng giám đốc của Lãnh Thị. 

Bởi vì trong đầu hắn ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc dắt mối mà thôi. 

Đến cả cấp dưới nam hắn ta còn có thể thốt ra những lời vô liêm sỉ như vậy, huống chi là những cấp dưới nữ ở đây, họ còn phải chịu bao nhiêu bất lợi nữa. “Tối qua vợ tôi không được khỏe, tôi phải về chăm sóc cho cô ấy.” 

Thẩm Vị Ương không chút khiêm tốn, vừa uống trà vừa nói. 

Sắc mặt quản lý Chương thay đổi trong nháy mắt, hắn ta thấy Thẩm Vị Ương đúng là không biết điều: “Vợ cậu là người lớn, có bệnh thì tự đi khám chứ sao còn phải đợi 

cậu về chăm sóc nữa?” 

Nói xong, giọng hắn ta dần dịu xuống, hắn ta ngẩng lên, tỏ vẻ nghiêm túc rồi vỗ vào cánh tay anh: “Tiểu Lục à, nghe tôi khuyên một câu, cậu cũng lớn rồi, phải biết lo cho tương lai của mình một chút.” 

“Bây giờ cậu vẫn chưa mua được nhà ở thủ đô phải không, cậu thử tính xem, dựa vào mức lương hiện tại của mình thì phải mấy kiếp nữa mới mua được nhà ở đây? Chỉ là phụ nữ thôi mà, đến lúc có tiền, cậu muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được, giờ là lúc phát triển sự nghiệp, cậu phải cân nhắc rõ bên nào nên trọng bên nào nên khinh, đừng vì một người phụ nữ mà chùn bước chân.” 

Hắn ta tỏ ra mình là một người từng trải, một bậc tiền bối mà giảng giải cho Thẩm Vị Ương. 

Thẩm Vị Ương cố nhịn sự buồn nôn, nhìn hắn ta rồi nói: “Cảm ơn anh Chương đã chỉ bảo.” 

Thái độ cũng chỉ là cho có. 

Quản lý Chương có chút bực bội: “Cảm ơn thì có ích gì, cậu phải thật sự để tâm kìa, Tiểu Lục à, cậu đừng giả ngu với tôi, tôi lăn lộn bao nhiêu năm nay, khổ sở tôi nếm qua còn nhiều hơn số cơm cậu từng ăn đấy.” 

Thẩm Vị Ương cười tựa như không, thậm chí còn ngây thơ hỏi hắn ta: “Anh Chương lăn lộn bao nhiêu năm nay mà cũng chỉ làm đến chức quản lý sao? Vậy tài sản của anh Chương hẳn là cũng không nhiều lắm nhỉ” 

Những lời này đã hoàn toàn chọc giận quản lý Chương: “Lục Cẩn, chú ý thái độ nói chuyện của cậu với cấp trên! Tôi vẫn luôn kiên nhẫn, thế mà cậu lại tưởng mình là ai, 

mới đến công ty lần đầu mà đã kiêu ngạo, không coi ai ra gì, ngay cả cấp trên cũng không để vào mắt, cẩn thận tôi sẽ sa thải cậu ngay đấy.” 

Thẩm Vị Ương nhếch môi, cười nói: “Được, để xem tôi tố cáo anh nhanh hơn hay là anh làm thủ tục sa thải tôi nhanh hơn.” 

Lãnh Hoài Cẩn đã sớm tìm được bằng chứng quản Lý Chương tham ô, nhận hối lộ, anh đã nói với cô nếu gặp chuyện thì không cần nhịn, cứ trực tiếp giao bằng chứng 

cho Vệ Trạch là được. 

Quản lý Chương cũng là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn ta đảm nhiệm vị trí này đâu phải mới một hai năm, nếu để một cấp dưới nhỏ nhoi dễ dàng tố cáo như thế, thì đúng là uổng phí rồi. 

“Tố cáo tôi?” Quản lý Chương nhìn Thẩm Vị Ương như thể hắn ta vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm: “Lục Cẩn, cố quá là thành quá cố đấy, tôi khuyên cậu phải nên biết lượng sức mình.” 

Thẩm Vị Ương không hề tỏ ra yếu thế mà đối diện thẳng với ánh mắt khinh thường của hắn ta, cười lạnh một tiếng: “Nếu như tôi vẫn không biết lượng sức mình thì sao 

nhờ?” 

“Vậy thì cậu có thể cút khỏi đây!” 

Nói xong, quản lý Chương tức giận chộp lấy gạt tàn trên bàn ném về phía Thẩm Vị Ương, cũng may Thẩm Vị Ương đã kịp thời tránh được. 

Quản lý Chương nhìn cô, ánh mắt vừa tức giận vừa khinh thường: “Cũng chỉ là một nhân viên nghiệp vụ cỏn con, tuy rằng cậu đã lập được nhiều thành tích cho bộ phận 

này, nhưng suy cho cùng năng lực có tốt đến đâu thì cũng chỉ là một nhân viên quèn, Lãnh thị thiếu cậu cũng chẳng hề hấn gì, đừng tưởng rằng mình quan trọng hơn lãnh 

đạo, mà muốn trèo lên đầu lãnh đạo tác oai tác quái!” 

“Cút, mau cút ngay cho tôi! Về sau tôi không muốn thấy cậu ở công ty này nữa!” 

Nhìn vẻ mặt vô cảm thậm chí còn có chút chế giễu của “Lục Cẩn”, quản lý Chương càng thêm phẫn nộ, chỉ về hướng cửa bảo anh cút đi. “Quản lý Chương thật là lợi hại.” Vệ Trạch chậm rãi đi vào phòng của quản lý Chương, giễu cợt nhìn hắn ta rồi nhàn nhạt nói. 

Quản lý Chương sững sờ. 

Hắn ta biết Vệ Trạch. 

Là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Lãnh, lần nào anh ta xuống họp theo lệnh của tổng giám đốc Lãnh cũng được mọi người hết lời khen ngợi. 

Đến ông chủ của chi nhánh bọn họ cũng phải nhượng bộ ba phần. 

“Anh, anh Vệ, sao anh lại tới đây?” 

Quản lý Chương sững sờ khi nhìn thấy Vệ Trạch, hắn ta lắp bắp mở miệng, cả người run rẩy, nơm nớp lo sợ. 

Vệ Trạch cung kính nhìn “Lãnh Hoài Cẩn”: “Tổng giám đốc Lãnh, tôi đến đón anh về trụ sở chính, bên Tôn thị đã hẹn ký hợp đồng rồi.” 

Cái gì, cái gì cơ? 

Tổng giám đốc Lãnh? 

Lẽ nào là tổng giám đốc Lãnh mà hắn ta đang nghĩ tới sao? 

Ngoài Lãnh Hoài Cẩn ra, làm gì còn ai có thể khiến Vệ Trạch gọi một tiếng tổng giám đốc Lãnh như vậy? 

Sắc mặt của quản lý Chương trong nháy mắt đã thay đổi, hắn ta trở nên vô cùng sợ hãi. 

Đối phương thật sự là đại boss sao, vừa rồi hắn ta không chỉ suýt ném fạt tàn trúng người này, mà còn muốn dẫn mối anh với một người phụ nữ khác. 

Quản lý Chương càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng, hai hàm răng va vào nhau lập cập, nói không nên lời: “Anh, anh Vệ, ý của anh là, Lục Cẩn chính là tổng giám đốc Lãnh, Lãnh Hoài Cẩn sao?” 

Vừa dứt lời, quản lý Chương đã thấy Thẩm Vị Ương cúi xuống, nhặt chiếc gạt tàn mà hắn ta vừa ném lên rồi dùng sức đập mạnh vào trán hắn ta. 

Sau khi nhìn thấy vết máu chảy ra từ trán hắn ta, cô mới hài lòng, cười lạnh nói: “Hy vọng quản lý Chương nhỏ kỹ nỗi đau ngày hôm nay, tốt nhất là xin lỗi những người 

mà anh đã hại trước đây, thì tôi còn có thể chừa cho anh một chút thể diện trong cái ngành này.” 

Nói xong, cô thản nhiên nhìn về phía Vệ Trạch: “Đi thôi.” 

Vệ Trạch sửng sốt một chút, anh ta còn tưởng rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ lập án rồi điều tra, không ngờ anh lại nhân từ đến như vậy. 

Anh ta cứ nghĩ anh sẽ chỉnh tên này đến mức cả đời cũng không ngóc đầu lên được. 

Nhưng quản lý Chương cảm thấy như bị sét đánh, hắn ta sững sờ và nhận ra mình thực sự đã động đến một lão phật gia, hắn ta lập tức quỳ xuống trước mặt “Lãnh Hoài 

Cẩn”, khóc lóc ôm đùi cầu xin được tha thứ. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!