“Chúc Tân Nguyệt là con gái nuôi của nhà họ Thời, sau khi nhà họ Thời cửa nát nhà tan thì cô ta biến mất. Sau đó, khi cô ta xuất hiện trở lại thì cô ta đã ở trong giới giải trí, nhưng có người đã giữ kín như bưng mối quan hệ giữa cô ta với Thời Ngạn, người này chính là Phong Hạo.”
“Tôi nghe nói lúc đầu là do Phong Hạo dùng sức mạnh để giành lấy, Chúc Tân Nguyệt không thể chống trả được nên cô ta mới đi theo anh ta, nhưng Phong Hạo không
phải là người chung thủy, sau khi có được Chúc Tân Nguyệt không bao lâu thì anh ta đã thấy chán, khi anh ta định buông tay thì Chúc Tân Nguyệt đột nhiên giết chết anh
trai và người bạn của anh trai mình, Phong Hạo luôn có tình cảm rất tốt với anh trai mình, sau khi biết mình đã gián tiếp trở thành đồng lõa của Chúc Tân Nguyệt trong việc giết chết anh trai mình thì anh ta hận Chúc Tân Nguyệt đến thấu xương, nên anh ta đã dùng đoạn video trước kia để huỷ hoại danh tiếng của Chúc Tân Nguyệt.”
Thẩm Vị Ương nghe đến ngơ ngác: “Tại sao Chúc Tân Nguyệt lại giết anh trai của Phong Hạo?”
Nếu Phong Hạo là người đã cướp đoạt cô ta thì người mà cô ta nên giết là Phong Hạo chứ đúng không? Thế tại sao lại ra tay với anh trai của Phong Hạo?
“Bởi vì bố mẹ ruột của Chúc Tân Nguyệt là do anh trai của Phong Hạo lái xe tông chết, có lẽ lúc đó Phong Tiệm đã uống thuốc bay lắc gì rồi, nhưng bởi vì là tầng lớp
đặc quyền nên vụ tai nạn xe cộ đã bị bỏ qua, bố của Chúc Tân Nguyệt từng là cấp dưới của bố Thời Ngạn, cho nên cô ta mới trở thành con gái nuôi của nhà họ Thời sau khi bố mẹ qua đời, nhưng trong lòng cô ta vẫn luôn nghĩ đến việc trả thù cho bố mẹ.”
“Sau đó nhà họ Thời gặp phải tai bay vạ gió, Chúc Tân Nguyệt muốn trả thù cho bố mẹ và cho cả nhà họ Thời, ứng cử viên sáng giá nhất chính là Phong Hạo – người trùng hợp thay cứ đeo bám lấy cô ta, muốn cô ta làm người tình của mình.”
“Tuy nhiên, cô ta đã dám lợi dụng một người đàn ông như Phong Hạo thì cô ta phải chuẩn bị sẵn cho việc muôn đời muôn kiếp không thể trở mình được, sau khi thân
bại danh liệt, cô ta đã bị Phong Hạo đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Anh trai ruột của mình lại bị người tình của mình giết chết, cho nên Phong Hạo không thể chấp nhận cô ta cũng là lẽ đương nhiên.
Chỉ là cảnh ngộ của Chúc Tân Nguyệt quá đáng thương.
Khi nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa đó thì Thẩm Vị Ương cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cô nhìn Tưởng Gia Tân và hỏi: “Thế sao cô ta ra được đây? Là anh đã đưa cô ta ra khỏi bệnh viện tâm thần, bộ anh không sợ bị Phong Hạo trả thù sao?”
Trên người Tưởng Gia Tân có quá nhiều bí ẩn mà cô không thể nhìn rõ được.
Tưởng Gia Tân nói ra một câu khiến cô sốc hơn: “Đương nhiên không cần tôi đi đắc tội với anh ta rồi, bởi vì người đưa cô ta ra khỏi bệnh viện tâm thần là chồng cô Lãnh Hoài Cẩn, nếu Phong Hạo tức giận muốn trả thù thì anh ta cũng là tìm vợ chồng cô.”
Là Lãnh Hoài Cẩn sao?
Thẩm Vị Ương sửng sốt, cả người cứng đờ ngay tại chỗ, cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Sao chuyện này lại liên quan đến Lãnh Hoài Cẩn?
Tưởng Gia Tân hơi hả hê cười nói với cô: “Nếu không thì cô nghĩ tại sao anh ta đã thực hiện quyền lợi của người đứng đầu nhà họ Lãnh khi ở nước Y, nhưng sau khi trở về thì anh ta đột nhiên bị giáng xuống cấp cơ sở?”
Bây giờ Lãnh Hoài Cẩn bị giáng xuống cấp cơ sở là vì điều này sao?
Cả người Thẩm Vị Ương như chết lặng.
Cô còn tưởng là vì bà cụ Lãnh muốn dạy cho anh một bài học, để nói với anh rằng nhà họ Lãnh không phải là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Nhưng bây giờ, anh chịu sự trừng phạt là vì đã cứu một người phụ nữ khác sao?
Cô tin tưởng vào tình cảm của Lãnh Hoài Cẩn dành cho mình, nhưng bây giờ anh vì một người phụ nữ khác mà làm nhiều việc như vậy, trong lòng cô cảm thấy khó chịu
cũng khó tránh khỏi.
Nhưng ở trước mặt người ngoài, cô không biểu hiện gì cả, chỉ là tùy ý ứng phó vài câu, sau đó cô đi tìm Lộ Ôn Châu như thường lệ để hỏi về vai nữ chính.
Mặc dù trong lòng cô hiện vẫn đang thắc mắc tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại giúp Chúc Tân Nguyệt, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
Cô cảm thấy Chúc Tân Nguyệt rất thích hợp với vai Sở Tích này, nên cô đương nhiên sẽ cố gắng dành cho cô ta.
Lộ Ôn Châu mặt không biểu cảm hỏi cô: “Cô thật sự cảm thấy cô ta thích hợp sao?”
Thẩm Vị Ương gật đầu, nói thẳng: “Nhan sắc của cô ta không thua gì Diệp Chiêu Chiêu, kỹ năng diễn xuất của Diệp Chiêu Chiêu cũng chưa chắc tốt bằng cô ta, huống chi Diệp Chiêu Chiêu sẽ không về nhận bộ phim này của anh, đạo diễn Lộ, tôi mong anh hãy cân nhắc về Chúc Tân Nguyệt, người khác đánh giá như thế nào là chuyện của họ, miễn là Chúc Tân Nguyệt xứng đáng với tiền cát–xê mà chúng ta trả cho cô ấy, và cô ấy có thể hoàn thành tốt bộ phim này là được.”
“Cô không cần phải nghiêm túc như vậy, thật ra tôi đã quyết định kêu cô ta đóng vai này rồi.” Lộ Ôn Châu thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô khá giống với Diệp Chiêu Chiêu, anh ấy không nhịn được cười: “Tôi không nói sớm là vì nhiều người nhiều ý kiến, trước khi bộ phim này phát sóng, tôi không muốn cho thế giới bên ngoài biết vai nữ chính của cô ta bị xé nát trước khi được phát sóng, cô đừng quên, cuốn tiểu thuyết này có fan nguyên tác đấy.”
Hóa ra là như vậy.
Trong lòng Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là như vậy, tôi đã nói rồi, đạo diễn Lộ sao có thể là người thiển cận như vậy chứ.”
Lộ Ôn Châu thở dài: “Tình hình của cô ta sẽ mang đến những rắc rối lớn cho quá trình quay phim của đoàn phim, tôi không muốn mọi người chú ý đến những thứ khác
ngoài tác phẩm, nhưng xét từ buổi thử vai vừa nãy, cô ta là ứng cử viên thích hợp nhất, nếu chất lượng của tác phẩm không được thì những thứ khác cũng là vô nghĩa, cho nên sau khi cân nhắc, tôi muốn đánh cược một phen, hy vọng cô ta sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Sau khi giải quyết xong chuyện của Chúc Tân Nguyệt thì đến lượt chuyện của Lãnh Hoài Cẩn. Buổi tối, Thẩm Vị Ương gọi điện cho thím Trương để nhờ bà ấy chăm sóc
bọn nhỏ, sau đó cô quay về Ngự Cảnh Hồ.
Bởi vì hiểu lầm lần trước, cô cảm thấy hai người cần phải nói chuyện rõ ràng mỗi khi có chuyện, cứ nói ra sẽ ổn hơn, cho dù giấu giếm vì muốn tốt cho đối phương thì điều đó cũng sẽ rất mất tình cảm.
Khi cô đến penthouse ở Ngự Cảnh Hồ thì Lãnh Hoài Cẩn vẫn chưa về, cô ngồi trên sofa trong phòng khách vừa viết kịch bản vừa đợi anh.
Lãnh Hoài Cẩn vừa về nhà đã nhìn thấy Thẩm Vị Ương ngồi trong phòng khách, trong mắt của anh không thể giấu được vẻ bất ngờ, anh lập tức đi tới ôm cô vào lòng rồi
hôn cô, cười hỏi: “Sao em đột nhiên lại tới đây vậy? Đúng là một bất ngờ lớn.”
Thẩm Vị Ương nhìn bộ đồ tây bình thường nhăn nhúm trên người anh, hai mắt của cô cay cay, vùi đầu vào trong lòng anh: “Em nhớ anh.”
Cho dù hôm nay Lãnh Hoài Cẩn có mệt mỏi cõ nào, nhưng khi nghe thấy lời này của cô thì anh cảm thấy mọi mỏi mệt cũng không là gì cả.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, an ủi nói: “Em hãy chờ đợi thêm chút nữa, chỉ còn mấy ngày, vài ngày sau anh sẽ về nhà với em.”
Khi đang nói, bàn tay to lớn ấm áp khô ráo của anh đặt vào bụng dưới của cô: “Em bé có động tĩnh gì không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!