“Chị dâu, dạo này chị còn liên lạc với Bạch Thần không?”
Lãnh Hoan vừa mở miệng đã nhắc tới Bạch Thần.
Thẩm Vị Ương chợt nhớ ra hình như Bạch Thần sắp đính hôn với Tùy Tổ, cả người thoáng sững lại, không biết Lãnh Hoan hỏi vậy là có ý gì đây.
Lãnh Hoan nhận ra sự do dự trong mắt cô, cười bảo: “Chị yên tâm, em sẽ không làm khó Tùy Tố đâu.”
Cô ta biết Tùy Tố và Bạch Thần sẽ đính hôn với nhau, cũng biết dạo gần đây quan hệ giữa cô và Tùy Tố rất thân thiết.
Thẩm Vị Ương yên lặng đợi cô ta nói tiếp.
Lãnh Hoan: “Là như vầy, em và Lý Minh cũng sắp kết hôn rồi, nhưng trong lòng vẫn chưa buông bỏ được Bạch Thần. Em biết quan hệ giữa chị và Bạch Thần rất tốt, gần đây bọn em xảy ra chút hiểu lầm nên anh ấy không chịu ra gặp em, thế nên em hy vọng chị dâu có thể ra mặt khuyên anh ấy giùm em rằng đừng nên vì quá kích động mà quyết định cưới một người phụ nữ mình không yêu, đến lúc đó người đau khổ chính là anh ấy.”
Thẩm Vị Ương thật sự bị dọa sợ rồi.
Chức năng lý giải của cô xảy ra vấn để hả?
Chứ không sao lại có suy nghĩ chỉ cho phép mình kết hôn chứ không cho Bạch Thần cưới người khác như vậy, nghe nó tệ hại thế nào ấy.
“Sao vậy chị dâu, chị không thể giúp em được sao?” Lãnh Hoan tỏ vẻ đáng thương nhìn Thẩm Vị Ương rồi nói: “Tuy em không phải hạng người tốt lành gì, nhưng trong chuyện giữa chị và anh Cẩn, em cũng đâu có nhúng tay giúp mấy lão già kia hãm hại hai người đâu, hơn nữa lần này khi anh Cẩn bị điều xuống chi nhánh dưới, em còn từng
báo tin cho anh Cẩn biết trước nữa đó.”
Nếu cô ta đã đến cửa cầu xin cô giúp một tay, tất nhiên Thẩm Vị Ương cũng không tiện từ chối.
Nhưng loại chuyện này, cô thật sự chẳng có cách nào giúp cô ta cả.
“Xin lỗi Lãnh Hoan, đây là việc riêng giữa em và Bạch Thần, nên giải quyết thể nào phải là do hai người tự thương lượng với nhau, chuyện chị có thể làm được thật sự có
han.”
Cô không hề dông dài mà thẳng thừng từ chối.
Lãnh Hoan khế biến sắc, có chút tức giận nhìn cô, hỏi: “Ý chị là không muốn giúp em?”
Thẩm Vị Ương giải thích: “Lãnh Hoan, không phải là chị không muốn giúp em, nhưng đây là việc riêng giữa em và Bạch Thần, người ngoài như chị không tiện nhúng tay
vào đâu.”
“Bình thường chị hiếm khi nào cho mũi vào chuyện người khác lắm hả?” Lãnh Hoan nhếch mép cười khẩy, đứng dậy khỏi sofa, chuẩn bị rời đi: “Nếu chị dâu đã không muốn giúp, em cũng không làm phiền chị nữa.”
Thẩm Vị Ương hiểu rất rõ tính cách của cô ta nên cũng không cố giữ lại.
Sau đó, cô cũng định gọi điện cho Bạch Thần hỏi thăm xem tình hình dạo gần đây của anh ta thế nào, nhưng lại cảm thấy không ổn. Vấn đề giữa Lãnh Hoan và anh ta
cực kỳ phức tạp, nếu cô tự tiện dính vào thì chắc khác nào xen vào chuyện của người khác cả.
Giữa bạn bè với nhau cũng nên giữ khoảng cách nhất định.
Cuối cùng cô quyết định không gọi cho anh ta mà gọi cho Lãnh Hoài Cẩn, hỏi thăm xem công việc của anh hôm nay thế nào, tiện thể tán gẫu với anh một chút.
Ngày hôm sau, cô đến đoàn phim.
Đến giờ mà bên đó vẫn chưa chọn ra được nữ chính.
Chẳng lẽ Lộ Ôn Châu đang chờ Diệp Chiêu Chiêu ư?
Nhưng Diệp Chiêu Chiêu đâu thể nào quay lại được nữa.
“Đây là giám đốc Tiểu Tôn đó, giờ đang ở ngoài mở họp với biên kịch.”
Biên Mục Dã quay lại xe, vừa mở di động cho Thẩm Vị Ương xem vừa nói, trên màn hình hiển thị ảnh chụp của Tôn Phỉ Phỉ.
“Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là tổng giám đốc Triệu, cũng là cậu của cô ta. Nhờ vào quan hệ của tổng giám đốc Triệu cô ta mới chen vào được đoàn phim, dù đạo diễn Lộ có không vui có nào thì cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa bây giờ, hình như anh ta còn hiểu lầm cái cô Tôn Phỉ Phỉ kia là nhà đầu tư mà cô dẫn tới, lý do là vì lúc Tôn Phỉ Phỉ nhắc đến cô, thái độ khá là thân thiết, như thể hai người đã quen thân với nhau vậy.”
Thẩm Vị Ương nhíu mày.
Tôn Phỉ Phỉ này nhất định đã biết cô là vợ của Lãnh Hoài Cẩn nên mới mò đến đây gây phiền phức cho cô.
“Bây giờ đang ở ngoài họp với biên kịch hả?” Sau một hồi im lặng, cô mở miệng hỏi.
Biên Mục Dã gật đầu: “Đúng vậy, tất cả hai mươi mấy vị biên kịch đều có mặt ở đây hết, nghe đồn cô ta còn định bổ nhiệm hai biên kịch do mình mang đến làm tổ trưởng, lúc họp còn hỏi tại sao cô không đến nữa cơ.”
Thẩm Vị Ương chỉnh trang lại quần áo một chút rồi bước xuống xe: “Để bây giờ tôi qua đó xem thử cô chủ này định ý kiến ý cò gì.”
Biên Mục Dã vừa sóng vai đi bên cạnh vừa hỏi bằng giọng khó hiểu: “Sao cô lại chọc phải cô ta thế, đến độ người ta tìm tới tận đoàn phim chỉ để khiến cô cảm thấy khó
chiu?”
Anh ta có cảm giác giữa Tôn Phỉ Phỉ và Thẩm Vị Ương có quen biết với nhau, nhưng không quá thân thiết.
Với tình hình bây giờ của Lãnh Hoài Cẩn ở Lãnh thị, Thẩm Vị Ương không tiện nhiều lời, chỉ đành giải thích một cách đơn giản là giữa cô và Tôn Phỉ Phỉ từng nảy sinh mâu thuẫn với nhau nên bây giờ cô ta mới chướng mắt cô.
Lúc hai người đến phòng họp, bầu không khí bên trong im lặng đến lạ thường, không một ai mở miệng nói chuyện.
Thẩm Vị Ương và Biên Mục Dã liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng dời mắt về phía Tôn Phỉ Phỉ đang đứng chính giữa phòng.
Tôn Phỉ Phỉ nhìn Thẩm Vị Ương đầy khinh bỉ, cười mỉa nói: “Cô cũng biết đường tới cơ à, có một mình cô mà bắt nhiều người tới họp phải chờ đợi như vậy, cô vẫn còn
mặt mũi xuất hiện ở đây sao?”
“Cớ gì mà lại không có mặt mũi để tới chứ?” Thẩm Vị Ương cười khẩy đáp lại, tỏ ý chẳng thèm quan tâm, không hề e dè mà nhìn thẳng vào mắt Tôn Phỉ Phỉ, nói: “Dù cô Tôn có là nhà đầu tư của đoàn phim thì quan hệ giữa hai ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác, cô không có quyền yêu cầu tôi làm gì cả.”
Trong mắt Tô Phỉ Phỉ, dáng vẻ của cô lúc này vô cùng kiêu ngạo. Cô ta tức tối siết chặt nắm đấm, vừa trừng cô vừa cả giận bảo: “Đúng là tôi không có quyền bắt cô đi họp, nhưng tôi có thể đổi cô đi chỗ khác. Cô cùng lắm chỉ là một biên kịch nhỏ bé thôi, có gì hay mà ngang ngược chứ.”
Thẩm Vị Ương cười khẽ: “Cô Tôn đúng là có năng lực mà, nếu đã thế, vậy cô cứ đổi tôi thử xem. Cô tưởng là tự tôi xin vào vị trí biên kịch của đoàn phim này chắc?”
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Tôn Phỉ Phỉ khinh thường cười khẩy một tiếng: “Cái quái gì đây, tưởng không ai thay thế được bản thân thật hả? Tưởng mình quan trọng lắm sao?”
“Nhìn cái gì, tiếp tục họp đi chứ. Lần này tôi đầu tư nhiều tiền như vậy, nếu mấy người không ra sức viết cho hay, lõ đâu bộ phim này thất bại thì không một ai trong số các người gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Khi thấy vẫn còn biên kịch dám xì xào bàn tán, Tôn Phỉ Phỉ nổi trận lôi đình nhưng không biết trút giận vào đâu, chỉ có thể gân cổ chửi xéo bọn họ.
“Nhưng, nhưng cô Tiểu Thất đã viết xong đại cương của phim rồi. Bộ này thuộc kiểu vừa quay vừa chiếu, nên hướng đi của phim hầu hết đều do cô Tiểu Thất kiểm soát.
Một người tương đối lớn mật trong nhóm biên kịch không kiềm được mà cất tiếng phản bác.
“Giờ cô đuổi cô Tiểu Thất đi, rồi bảo bọn tôi ở đây họp, nhưng bọn tôi làm gì có năng lực thảo luận ra thứ gì hay họ chứ.”
Ở
“Anh là định chống đối tôi sao?” Tôn Phỉ Phỉ khẽ híp mắt, tức giận nhìn người biên kịch này: “Ai cho anh cái gan nói giúp cho ả đê tiện kia vậy, nói tôi nghe xem? Ở đây có hơn hai mươi biên kịch, anh tưởng tôi thiếu một người như anh chắc?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!