Chuyện của Tôn Phỉ Phỉ chẳng hề khiến Thẩm Vị Ương bận lòng. Sau khi nói cho Lãnh Hoài Cẩn biết chuyện của Lãnh thị, cô chỉ còn nghĩ tới chuyện chăm sóc cho
*nh Hoài Cẩn. Thế nhưng, sáng ra, lúc cô định làm bữa sáng cho anh, anh lại ngăn cô lại.
“Được rồi, những chuyện này em cứ để thím Trương làm là được, em đang có bầu, đừng làm anh lo lắng.”
Hôm nay anh ăn mặc quần áo bình thường giống như những người dân lao động phổ thông.
Lát nữa anh còn phải thuê xe lái xe một tiếng đồng hồ mới tới được công ty.
Thẩm Vị Ương nhớ tới chuyện anh từng thực hiện mô phỏng việc sinh nở, biết anh lo lắng cho đứa bé này tới chừng nào, đành bỏ đồ làm bếp trong tay xuống, gọi thím Trương vào đây nấu cơm.
Sau đó cô nói với anh: “Em và anh chuyển sang bên Ngự Cảnh Hồ ở đi. Ở bên đó, anh đi làm gần hơn, đã phải vất vả.”
Hiện tại, anh không làm việc ở trụ sở chính của Lãnh thị ở đây, sang bên Ngự Cảnh Hồ ở, mỗi ngày đi làm chỉ tốn hai mươi phút.
Lãnh Hoài Cẩn cũng có dự định sang bên đó ở nhưng anh không muốn Thẩm Vị Ương qua bên đó.
“Em ở lại bên đây đi, một mình anh qua bên đó là được, cuối tuần anh sẽ về với em. Em ở lại đây có thím Trương chăm sóc em, đi bệnh viện cũng thuận tiện, đừng theo anh sang đó làm gì cho vất vả. Còn cả Y Y nữa, hiện tại con bé không thể xa em được, anh cũng không muốn cứ gửi mãi con gái mình cho tên oắt Úc Thời Phong chăm sóc.
Anh nhắc đến Y Y, Thẩm Vị Ương lập tức từ bỏ ý định chuyển qua bên đó với anh.
Trước đó, lúc ở nước Y, vì cứu anh nên cô không mấy quan tâm đến cảm nhận của con gái.
Hiện giờ, anh đã ổn rồi, chỉ còn gặp một chút rắc rối trong công việc nhưng con gái của họ thì lại đang cần điều trị chấn thương tâm lý.
Cô là một người mẹ, sao cô có thể bỏ mặc con gái mình được.
“Vậy anh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé, em sẽ kiếm một người giúp việc qua bên đó lo chuyện cơm nước cho anh, anh nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ba bữa
mỗi ngày, đừng làm em lo lắng, em sẽ qua đó kiểm tra bất chợt xem anh có “phạm luật” hay không đấy.”
Cô nhượng bộ, đồng thời không quên hung dữ cảnh cáo anh một câu.
Lãnh Hoài Cẩn sờ mũi cô đầy cưng chiều, cười bảo: “Em cứ việc tới bất kỳ lúc nào, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em hết.”
“Bố!”
Y Y thức dậy, cô bé dụi đôi mắt to, đi từ trên tầng xuống, lúc nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, cô bé hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức xỏ chiếc dép lê hình chú thỏ chạy ùa lại đây
ôm chân anh.
Lãnh Hoài Cẩn xoay người ôm con gái rượu, thơm mặt cô bé: “Có phải lâu lắm rồi Y Y không được gặp bố rồi phải không?”
Cô bé gật đầu đầy tủi thân: “Bố không ăn cơm với Y Y, Y Y sắp quên mất bố là bố con rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn cười mấy tiếng, sau đó bế con lại chỗ bàn ăn: “Hôm nay bố ăn sáng với Y Y nhé.”
“Vậy ăn sáng xong, bố có đi nữa không?” Cô bé lưu luyến níu tay áo anh hỏi, giọng nhỏ lại: “Y Y còn muốn bố đi họp phụ huynh cho Y Y nữa.”
Lãnh Hoài Cẩn sững sờ, nhìn về phía Thẩm Vị Ương: “Hôm nay Y Y có cuộc họp phụ huynh à?”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Lịch hẹn là hôm nay nhưng không có gì to tát đâu, anh cứ qua bên công ty đi, em sẽ đi họp phụ huynh cho con bé và A Nặc.”
Hiện tại, anh không còn là tổng giám đốc của Lãnh thị có quyền lực tuyệt đối nữa, Thẩm Vị Ương biết anh muốn xin nghỉ phép cũng không dễ gì.
Mặc dù Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy hổ thẹn trong lòng nhưng ở thời điểm hiện tại, anh bắt buộc phải để con gái mình tạm thời thất vọng rồi. Đợi xong dự án này của nhà họ Tôn, anh và Vị Ương có thể ở bên các con nhiều hơn.
“Y Y, đợi sang tháng sau, bao giờ nhà trường tổ chức họp phụ huynh thì con nhớ báo với bố nhé, đến lúc đó bố mẹ sẽ cùng đi.”
Lãnh Hoài Cẩn yêu chiều nhìn cô con gái ngoan ngoãn, kiên nhẫn dỗ dành cô bé.
“Nhưng mà lần này bố không thể đi họp phụ huynh cho Y Y được, bố chịu phạt nhé, Y Y muốn phạt bổ thế nào nào?”
Cô bé thấy bố nói đầy chân thành bèn thỏ thẻ nói: “Y Y biết bố bận, Y Y không trách bố đâu, tháng sau họp phụ huynh bố nhất định phải đi nhé, được không?”
Lãnh Hoài Cẩn cười nói: “Bố nhất định sẽ đi nhưng cũng không thể không chịu phạt cho lần này được. Vậy phạt bố tháng sau chiều tối nào cũng phải đi đón y Y tan học nhé được không?”
“Tháng sau, ngày nào bố cũng có thể đón Y Y tan học sao ạ?” Nghe Lãnh Hoài Cẩn nói vậy, mắt cô bé lập tức sáng lên, có thể thấy cô bé rất vui vẻ.
Sau đó, Tiểu Y Y vui vẻ thơm má Lãnh Hoài Cẩn: “Cám ơn bố, Y Y thích bố nhất.”
“Cả mẹ nữa ạ.”
Cô bé không quên Thẩm Vị Ương, ngọt ngào thơm bù lên mặt Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương cũng cười, xoa tóc con gái: “Y Y ngoan lắm.”
“Lớp của Tử Niệm có cần họp phụ huynh không?” Sau khi dỗ dành Y Y xong, Lãnh Hoài Cẩn hỏi tình hình bên phía Tử Niệm.
Thẩm Vị Ương nói: “Có Biên Mục Dã đi thay cho rồi.”
Vốn tâm trạng anh đang khá tốt, nghe cô nói vậy, sắc mặt anh lập tức sa sầm, cụt hứng bảo: “Con trai anh họp phụ huynh, anh ta đi làm gì? Anh ta thích làm bố hờ quá
nhỉ.”
Thẩm Vị Ương nghe giọng điệu ganh tị của anh, cảm thấy rất buồn cười: “Người ta là sếp của Tử Niệm, bồi dưỡng cho Tử Niệm như con ruột, lần này em đồng ý đi làm biên kịch cho người ta nên người ta yêu quý Tử Niệm, tiện thể trả ơn cho em thôi, anh ghen làm gì?”
Tình cờ đúng lúc này, Tử Niệm và A Nặc đi từ trên tầng xuống, A Nặc ngoan ngoãn mặc đồng phục, Tử Niệm mặc một bộ đồ sành điệu, trên sống mũi nhỏ cao thẳng
còn đeo thêm một chiếc kính đen khung tròn hết sức ngầu.
Lãnh Hoài Cẩn cau mày nhiều hơn: “Lãnh Tử Niệm, ở trong nhà con đeo kính râm làm gì? Chưa bị ngã nên con chưa biết đau đúng không?”
Tử Niệm bỏ kính ra đầy cool ngầu, cười nói: “Đây là đồ đôi dành cho hai bố con, chú Mục Dã mua cho con đấy, đợi hôm nay họp phụ huynh xong, bọn con sẽ đi chụp
quảng cáo.”
Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn lập tức đóng băng.
Thẩm Vị Ương xấu hổ, nháy mắt bảo con trai nói ít đi mấy câu.
Tử Niệm lại đeo kính râm vào thật bảnh chọe, sau đó nghênh ngang ngồi vào bàn, nhã nhặn ăn bữa sáng của mình, hoàn toàn không để tâm tới ngọn lửa giận của bố
ruột.
này.
Có phải dạo này con cái đều đã tới giai đoạn chống đối lại bố mẹ rồi phải không?
Nhớ tới Lãnh Quân trước đây không lâu và Lãnh Tử Niệm bây giờ, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy mình không có chút uy nào của một người bố trước hai thằng bé hư hỏng
“Bố ruột, bố sao vậy? Nổi giận mau già lắm, đừng giận.”